• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Diệp Phi đi đến ga tàu điện ngầm, Lê Tiện Nam lại gọi, lần này cô bắt máy rất nhanh, thở ra một hơi, cảm nhận hơi lạnh trên chóp mũi.

“Lê Tiện Nam, hôm nay anh có về không?” Diệp Phi cầm điện thoại, bước chân chậm lại, hơi lên giọng.

“Có lẽ sẽ trễ một chút, hôm nay Cảng Thành có mưa, chuyến bay bị hoãn.” Lê Tiện Nam trả lời cô, “Để xem, có lẽ là hoãn lâu lắm, không chừng Phi Phi nhà mình phải ngủ một mình trong căn phòng trống rồi.”

Nói đến đoạn sau, thanh âm của Lê Tiện Nam còn mang theo ý cười.

Diệp Phi hừ một tiếng, nói tối nay đeo nút bịt tai ngủ.

Bên phía Lê Tiện Nam còn có tiếng nói chuyện, Diệp Phi không hiểu, cô nói với anh: “Anh mau làm việc đi, em về nhà sớm.”

Lê Tiện Nam đáp lời, bên kia có tiếng cọt kẹt, cô nghe Lê Tiện Nam nói mấy câu tiếng Quảng Đông, hình như là chào hỏi khách sáo, Diệp Phi cúp máy, đi nhanh đến ga tàu.

Tín hiệu ở ga tàu không tốt, tin nhắn của anh xuất hiện lác đác.

—— Chưa họp xong.

Diệp Phi lại trả lời anh, chưa họp xong thì gọi em làm gì?

Tàu chạy rầm rầm, điện thoại rung lên.

Lê Tiện Nam lại gửi một tin nhắn khác

—— Ai bảo em không liên lạc với anh?

Diệp Phi cười, cất điện thoại, đợi tàu đến.

Tây Giao Đàn Cung vẫn là Tây Giao Đàn Cung, lạnh lẽo không chịu nổi, nhất là mấy ngày nay tuyết ngừng rơi, màu trắng bao phủ vạn vật, trông lạnh lẽo hết sức.

Nhất là trong khoảng sân này, mặt cỏ khô khốc, phủ đầy tuyết trắng, cây hải đường to lớn cũng không khá hơn chút nào, cành cây trơ trọi, cả khoảng sân trắng xóa.

Hồ nước không bị đóng băng, bầy cá yên tĩnh bơi dưới đáy hồ.

Diệp Phi nhớ đến rất nhiều lần, Lê Tiện Nam ngồi trên ghế lắc lư cho cá ăn —— nếu là mùa hè, có lẽ khung cảnh sẽ rất đẹp mắt, nhưng mùa đông thì không như vậy, quá tĩnh mịch.

Không có Lê Tiện Nam, Diệp Phi bật đèn phòng khách, ăn tạm gì đó, sau đó đi ngủ sớm, hơn bảy giờ tối đã buồn ngủ, có lẽ sáng mai Lê Tiện Nam mới về.

Diệp Phi buồn chán, lướt vòng bạn bè, có lẽ Lê Tiện Nam thật sự bận rộn, lâu thật lâu cũng không nhắn tin cho cô, Diệp Phi muốn xem lại bản tin hôm nay, bật VPN, cuối cùng cũng xem được tin tức Cảng Thành.

Cô biết rất ít chuyện về Lê Tiện Nam.

Lê phu nhân và ba Lê liên hôn, rõ ràng Lê phu nhân không làm kinh doanh, tìm kiếm một chút, lần này tìm thấy một bức ảnh, Lê phu nhân là người Mỹ gốc Hoa, phía dưới ghi tên bà là Ngô Thiên Như.

Ngô Thiên Như chăm sóc bản thân rất tốt, hơn năm mươi tuổi vẫn có khí chất rất thu hút, gương mặt hiền lành, rất dễ gần, búi tóc, mặc sườn xám, tham dự bữa tối từ thiện, liếc mắt một cái đã nhìn ra dáng vẻ Hoa kiều của bà ấy, nhan sắc phương Đông rất phù hợp với thẩm mỹ phương Tây, lông mày cao, mắt phượng, cười lên rất đẹp.

Nhưng Diệp Phi liếc mắt một cái —— Lê Tiện Nam nói Lê phu nhân không phải là mẹ anh.

Có rất ít tin tức về Lê Tiện Nam, có người nói anh rời khỏi nhà họ Lê, bắt đầu đầu tư độc lập, cũng có người nói Lê Tiện Nam sẽ kế thừa sản nghiệp của gia đình, Diệp Phi nhìn, nhớ ra, gần như rất ít khi thấy anh bận rộn công việc, cô không nhịn được cười, xem những chuyện này như trò vui.

Không có tin tức nào liên quan đến Thịnh Văn Tu.

Người ta luôn có hứng thú với bí mật của nhà giàu, nhưng không có tin tức gì liên quan đến Lê Tiện Nam.

Mẹ anh qua đời cũng vậy, không có tin tức gì.

Hồ nước sâu như vậy, bà không để lại gợn sóng nào.

Lại xem Weibo, hot search đột ngột xuất hiện.

#Tông Ngọc kết hôn#

Vị đại thiếu gia thường xuyên xuất hiện trên bản tin giải trí, cũng là người bị nhóm Lê Tiện Nam bài xích nhất.

Bên dưới có người bàn tán mấy đời bạn gái cũ của Tông Ngọc, trải rộng khắp giới giải trí và ngôi sao mạng đời đầu.

Trong bức ảnh, Tông Ngọc mặc áo thun đơn giản nhưng đắt tiền, hình xăm phủ kín hai tay, hai bên là hai cô nàng ngôi sao mạng.

Nghe đâu anh ta có mười mấy bạn gái cũ, một cô còn là bạn gái của người trong giới.

Hốc mắt anh ta rất sâu, cười lên giống hệt như kẻ nghiện.

Nghe nói Tông Ngọc từng đưa bạn gái cũ về tổ ấm tình yêu, cùng nhau mua một căn nhà.

Lại đưa hôn thê đi thử váy cưới, hình như còn kiên nhẫn đợi bên ngoài, vụng về chụp trộm, thật sự tỏa ra tình cảm vợ chồng.

Có phóng viên giải trí hỏi Tông Ngọc, lần này quyết định rồi sao?

Tông Ngọc cười, đáp: Chẳng phải trước kia đều là vui đùa à?

Mấy trang tin tức lá cải cùng thể hiện một thông điệp —— lãng tử quay đầu, chúc phúc.

Diệp Phi nhìn bản tin, cảm thấy thế giới này thật lệch lạc.

Nhớ đến Lư Nhân, lúc đó Tông Ngọc luôn lái xe đưa đón cô ấy, đưa cô ấy đến rất nhiều nơi.

Diệp Phi ngây người một lát, sau đó quay lại, hot search kia từ từ biến mất khỏi danh sách hot search, nửa tiếng sau lại sóng yên biển lặng.

Tự dưng Diệp Phi cảm thấy trái tim hơi khó chịu.

Triệu Tây Chính, Diêm Trạc, Tề Minh Viễn, ba người họ đi nghỉ mát đều có thể bị người ta chụp ảnh lại, nhưng Lê Tiện Nam chưa từng bị chụp ảnh.

Là bị che giấu đi sao?

Ngoài Tây Giao Đàn Cung, Diệp Phi không biết gì về Lê Tiện Nam.

Hôm nay Lê Tiện Nam đến Cảng Thành, cũng không có tin tức gì, anh không gọi nhiều, tự dưng Diệp Phi nghĩ, có phải giống như tin tức về Tông Ngọc, Lê Tiện Nam đến Cảng Thành để ở bên người khác?

Thật ra Diệp Phi muốn hỏi, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên lại bị đè nén xuống.

Có tư cách gì đâu?

Diệp Phi trằn trọc trên giường, cũng vào giây phút này —— Diệp Phi mới phát hiện, tâm trạng của cô hoàn toàn trái ngược với lúc ban đầu.

Trước đây còn có thể hiểu rõ mối quan hệ này.

Diệp Phi đeo nút bịt tai, nhưng không cách nào ngủ yên giấc.

Hơn ba giờ sáng, Diệp Phi luôn có ảo giác, thế gian sôi sục, còn nơi này là đêm đông lạnh giá.

Tông Ngọc nói, chẳng phải trước kia đều là vui đùa à.

Triệu Tây Chính từng nói, chuyện nhà anh ấy, cô khỏi phải nghĩ ngợi đi, cô nghĩ anh ấy khác biệt với cô, nhưng anh ấy còn khác biệt với mọi người.

Triệu Tây Mi cũng nói, đối với ai, anh ấy cũng khách sáo, nhưng thật ra, tôi luôn cảm thấy anh ấy không có thành ý.

Ngay cả Tiết Như Ý cũng nói, người như bọn họ, làm gì có chuyện thật lòng thích người khác.

Đột nhiên cô thức tỉnh, phát hiện ra không ai lạc quan về mối quan hệ này.

Phía trước con đường không thể quay đầu này, có phải là vách núi không?

Cô vốn là người nhỏ bé nhất trong chúng sinh, một chút nồng nhiệt và phấn khích, có lẽ chỉ thuộc về mình cô, lòng anh có gợn sóng chút nào không?

Diệp Phi không ngủ được, cô lờ mờ nghe thấy tiếng đóng cửa xe bên ngoài, sau đó cửa biệt thự mở ra, Diệp Phi nhạy cảm, đếm thầm trong lòng.

Lờ mờ nghe thấy động tĩnh ở cuối hành lang, rất gián đoạn, sau đó có tiếng nước chảy.

Lê Tiện Nam đang tắm sao?

Mười phút sau, tiếng nước dừng lại.

Cửa phòng ngủ mở ra.

Diệp Phi giả vờ ngủ, trên người Lê Tiện Nam có mùi sữa tắm nhàn nhạt, anh đi đến bên giường, nâng tay cô lên.

Cảm giác lành lạnh mơn man trên ngón tay.

Diệp Phi mở mắt, đúng lúc Lê Tiện Nam đang cúi người, đeo nhẫn lên tay cô.

“Đánh thức em à?” Lê Tiện Nam cười khẽ, “Anh nghĩ giờ này em đang ngủ, cố tình sang phòng bên cạnh tắm rửa xong mới về phòng.”

“Đây là cái gì…” Giọng nói của Diệp Phi hơi chua xót, những ý nghĩ không vui vừa rồi lại ùa đến.

“Tối nay chuyến bay của anh bị hoãn, anh đi dạo ở Cảng Thành, mua cái này cho em, lần trước anh đổi chiếc nhẫn thành dây chuyền, lần này anh bù lại cho em.” Lê Tiện Nam cười khẽ, vuốt ve mặt cô, “Lần này không phô trương chút nào đâu, em không tin thì nhìn thử xem.”

Lê Tiện Nam nâng tay cô lên, Diệp Phi rũ mắt, chiếc nhẫn lần này thật sự mộc mạc hơn, nhẫn mỏng manh, chỉ đính một viên kim cương đỏ chính giữa, xung quanh nạm mấy viên kim cương nhỏ.

Thiết kế đơn giản, nhưng giá cả lại không hề đơn giản, giá của chiếc nhẫn kim cương đỏ Harry Winston rất khó tưởng tượng.

“Sao thế, anh về trễ nên em không vui à, anh cũng đoán được, cho nên mới ở đây tạ tội với em.” Lê Tiện Nam càng cười vui vẻ hơn, “Cũng đúng lúc, em không buồn ngủ, anh dẫn em đi xem cái này.”

Diệp Phi chưa kịp phản ứng, Lê Tiện Nam đã chống đầu gối lên giường, ôm đầu gối cô bế lên, trên người anh còn hơi lạnh, đột nhiên Diệp Phi tỉnh táo lại, hình như Lê Tiện Nam vẫn giống hệt như lúc sáng rời đi, ánh mắt tràn ngập ý cười.

“Em không muốn, em buồn ngủ.” Diệp Phi nghĩ một đằng, nói một nẻo, không hiểu sao lại cảm thấy áy náy vì vừa rồi không vui.

“Đợi lát nữa rồi buồn ngủ, Phi Phi, cái này đi máy bay từ Cảng Thành về đây đấy.” Lê Tiện Nam không cho cô từ chối, dỗ dành cô, “Nhìn một cái rồi ngủ tiếp.”

Diệp Phi chống cự, bị Lê Tiện Nam bế xuống.

Thứ đó không nằm trong phòng khách, Lê Tiện Nam bế Diệp Phi ra sân, còn mặc áo khoác cho cô.

Đèn trong sân đều bật sáng.

Sân nhà vốn dĩ quạnh quẽ đìu hiu, hoa cẩm tú cầu nở rộ trong chậu lớn.

Cẩm tú cầu rất đẹp, đóa hoa khổng lồ, hoa nở thành từng cụm dày đặc, phụ thuộc vào tính axit và tính kiềm trong nước, chúng sẽ chuyển sang màu xanh nhạt, tím nhạt, xanh đậm, tím đậm.

Hoa nở rộ xinh đẹp, dày đặc che phủ một mảng tường, rực rỡ đến mức người ta không cách nào dời mắt.

Đảo Sao Miguel ở Hy Lạp có hoa cẩm tú cầu nở đầy đường núi, có người nói, con đường đó có ngụ ý đừng hoài niệm quá khứ, chỉ có tương lai mới đáng để mong chờ.

“Sao anh lại mua cái này…”

“Không phải Phi Phi nhà mình nói sân nhà mùa đông không đẹp, hoa cẩm tú cầu chỉ nở vào tháng sáu, chiều nay anh đã đi tìm khắp các tiệm hoa ở Cảng Thành, tìm được hoa này, mang về cho Phi Phi nhà mình ngắm.” Lê Tiện Nam cười, đứng bên cạnh cô, “Trước đây từng hỏi hoa cẩm tú cầu nở trông như thế nào, thì là thế này, Phi Phi muốn ngắm, vậy thì ngắm đi.”

“Lê Tiện Nam.” Diệp Phi nhìn anh, “Anh vất vả cả buổi chiều là vì cái này sao?”

“Chứ còn sao nữa?” Lê Tiện Nam nói, “Hoa cẩm tú cầu thật sự rất khó tìm. Có một tiệm bán cây toàn nụ, đưa lên máy bay còn phải dưỡng cho chúng nở ra!”

Lê Tiện Nam vừa dứt lời, tự dưng Diệp Phi nhón gót, nghiêng người ôm cổ anh, Lê Tiện Nam không phối hợp, đứng thẳng tắp, thuận miệng nói: “Sao thế, Phi Phi nhà mình lại cảm động rồi à?”

“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi giận dỗi, Lê Tiện Nam vui vẻ mỉm cười, cúi người cho cô hôn, còn nghiêm túc ôm eo cô, nói, “Hôm nay không được, anh chạy khắp Cảng Thành mua hoa cẩm tú cầu cho em, mệt rồi.”

“Em còn tưởng anh…” Diệp Phi khổ sở nói, “Em còn tưởng anh đi với người khác.”

“Nghĩ gì thế?” Lê Tiện Nam vui vẻ nói, “Chỉ có một Phi Phi, anh tìm đâu ra tổ tông thứ hai đây? Được rồi, đi vào thôi, bên ngoài lạnh quá.”

Anh bế Diệp Phi vào, Lê Tiện Nam vỗ vỗ trán cô mấy cái: “Lại không vui chuyện gì nữa?”

“Hôm nay em thấy tin tức, Tông Ngọc đã đính hôn.” Diệp Phi nói, “Cả buổi chiều anh không nhắn tin nào, em còn tưởng anh…”

“Đến Cảng Thành đính hôn à?” Lê Tiện Nam cười giận, phải đỡ cô lên để nhìn, “Buổi sáng anh ký hai hợp đồng, buổi chiều đi xem chung cư, Cảng Thành có mưa, anh không về được, anh đi tìm cẩm tú cầu cho vị tổ tông này, còn tiện đường mua một chiếc nhẫn.

Lê Tiện Nam thật sự không bao giờ dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm, nhưng tình cảm của anh đều chân thành, khắc ghi sâu sắc trong lòng cô.

“Kim cương đỏ Harry Winston.” Diệp Phi thận trọng nói.

“Kim cương vàng của Graff.” Lê Tiện Nam bình tĩnh bổ sung, “Còn có chiếc vòng tay mà em không nhận.”

“…” Diệp Phi im lặng.

“Có nghĩa là gì?” Anh nói.

“Có nghĩa là gì?” Diệp Phi nói theo.

“Có nghĩa là, Phi Phi nhà mình vô giá.” Lê Tiện Nam ôm cô, “Thời gian của anh còn đáng giá hơn những thứ này, anh cũng dành cho em.”

Lê Tiện Nam nhất quyết ôm cô một lát, Diệp Phi cũng ngoan ngoãn để anh ôm.

Đã rạng sáng, Lê Tiện Nam bận rộn nửa ngày, buổi tối, Cảng Thành có mưa lớn, mọi chuyến bay đều bị hoãn lại, Lê Tiện Nam không thể đổi vé, anh nhìn điện thoại, từ trưa đến tối, Diệp Phi cũng không chủ động nhắn tin cho anh, đoán chừng buổi tối ngủ không ngon, có khi còn chạy về hẻm Hòe Tam.

Lê Tiện Nam phải đi Quảng Đông, vậy mà lại ngồi chuyên cơ quay về.

Lâu thật lâu sau, thư ký La lại nhận được tin tức, ông ấy tấn công liên tục, Lê Tiện Nam không muốn trả lời, cứ vậy tắt điện thoại.

Diệp Phi càng nghe càng thấy có lỗi.

“Tin tức về Tông Ngọc, lẽ ra phải bị dập tắt.” Lê Tiện Nam nói, “Bạn gái cũ của cậu ấy đang làm ầm ĩ, lần này mà lên tin tức lần nữa, không chừng nhà họ Tông phát điên mất, cậu ấy có bạn gái, hình như đã sinh con sau lưng cậu ấy.”

“Còn anh?”

“Anh cái gì?”

“Sao không thấy tin tức nào về anh?” Diệp Phi buồn bực hỏi.

Lê Tiện Nam im lặng một lát.

Diệp Phi tưởng anh sẽ không trả lời, kết quả là chờ rất lâu.

Lê Tiện Nam nói: “Phi Phi, có một số chuyện không sạch sẽ đến vậy, nếu tung ra sẽ rất bừa bộn. Mẹ anh qua đời, chuyện đã ầm ĩ một lần rồi.”

Ánh đèn ban đêm quá yên tĩnh, Lê Tiện Nam nói ra lời này, rất phẳng lặng.

Nói xong, anh xoa xoa eo cô qua lớp áo ngủ, nói: “Được rồi, ngủ đi, ngày mai anh đưa em đến một nơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK