Cuối thu.
Lá khô xoay vòng rụng xuống, tô điểm chút sắc thái cho đường phố thô cứng.
Trên cột điện loang lổ, mấy con quạ đen kêu khàn cổ cũng chẳng làm cho người ta để ý tới.
Trong con ngõ nhỏ hẹp, âm u nào đó ở thành phố Saffron.
Trong đống rác đổ ngổn ngang, một người gầy trơ xương nằm trong vũng nước thải đen kịt.
Khuôn mặt tiều tụy, quần áo rách nát, cùng với bàn chân trần trụi dính đầy bùn đất.
Người đó không nhúc nhích, hình như trái tim đã ngừng đập.
Chỉ là bàn tay đặt trước ngực vẫn nắm chặt lấy một quả bóng với hai màu đỏ trắng đan xen.
Đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh gồ lên.
Bỗng nhiên, mí mắt người đó khẽ run, theo đó là tiếng thở dốc dồn dập. Người đó bỗng ngồi dậy.
Trong mắt ngập tràn sự mê mang như phủ một lớp sương mù nhưng theo thời gian trôi qua đôi mắt cũng dần sáng tỏ.
Ký ức như nước suối chảy ngược, tùy ý xung kích não bộ.
Người đó ngồi một lúc mới dần hiểu rõ tình cảnh của mình.
Cậu tên là Natsuhiko, xuất thân từ một gia đình nghèo khó ở thành phố Saffron. Cha mẹ vất vả bao năm nên mất sớm. Cậu lục rác, ăn bẩn, trộm đồ, ngủ ngoài đường, là điển hình của cư dân thuộc tầng lớp thấp kém nhất thành phố Saffron.
Từ bé đến lớn, cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất là sống sót.
Mà hiện giờ, Natsuhiko nguyên bản đã chết, người tỉnh dậy lại là một người bình thường đến từ một thế giới xa xôi.
- Mình… còn sống sao?
Cậu cảm thấy khó tin, cúi đầu nhìn.
Qua kẽ ngón tay gầy trơ xương đầy cáu bẩn có thể loáng thoáng nhìn thấy một quả bóng Poké nằm trong lòng bàn tay đang tê cứng vì dùng sức .
Nhìn xuyên qua lớp vỏ pha lê trong suốt màu đỏ, có thể thấy được một hình bóng nhỏ nhắn màu vàng ở trong đó.
- Pokémon…
Rào rào rào…
Trời đột nhiên đổ mưa, phủ lên toàn thành phố một lớp lụa mỏng.
Mưa trượt xuống cơ thể gầy yếu, cái lạnh buốt thấm vào tận cốt tủy, từng giọt một cướp đi chút nhiệt khí không còn nhiều trong cơ thể.
Cái lạnh thấu xương cuốn phăng ý thức.
Natsuhiko thấy bụng quặn đau, bờ môi khô nứt.
Nhưng hơn cả, cái lạnh thấu xương mới là điều mà cậu lo lắng nhất.
Cậu vươn tay, hứng nước mưa đưa vào miệng để giải tỏa cơn khát.
- Tiếp tục như vậy không được, mình cần đồ ăn, cần chỗ trú, cần quần áo ấm.
Natsuhiko biết rõ tình trạng của mình hiện giờ.
Cơ thể yếu ớt này căn bản không chịu nổi ma luyện.
Cho dù chỉ là một trận mưa.
- Đại ca, thằng nhóc kia chạy tới nơi này…
Bỗng nhiên.
Một giọng nói rất nhỏ xuyên qua màn mưa mỏng truyền vào trong tai Natsuhiko.
Tiếp đó là những tiếng bước chân dồn dập.
Natsuhiko híp mắt, cố sức chống đầu gối, lảo đảo đứng lên từ vũng nước bẩn, bàn chân ngâm trong nước dần mất đi tri giác, trở nên cứng ngắc.
Trong màn mưa, ba bóng người dần đến gần.
Tách tách tách…
Những bàn chân giẫm lên nước mưa, nhanh chóng xuyên qua hơi nước mông lung, xuất hiện trước mắt Natsuhiko.
Cầm đầu là một gã với bộ dạng hung ác, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, ánh mắt hung lệ như muốn ăn thịt người.
Khi gã ta nhìn thấy quả bóng Poké trong tay Natsuhiko, vẻ tham lam đã không thể ức chế nữa.
- Đại ca, chính là nó!
Tên chó săn với bộ dạng phách lối bên cạnh gã mặt sẹo chỉ vào Natsuhiko, đôi mắt hẹp dài lóe sáng, sâu trong đáy mắt cũng ngập tràn tham lam.
Natsuhiko nhận ra gã mặt sẹo kia.
Gã là một thằng lưu manh lăn lộn trong khu phố này, bởi vì thủ đoạn hung ác, hành sự ngang ngược nên gã cũng xem như đầu lĩnh của mấy tên lưu manh.
Nhưng suy cho cùng, gã cũng chỉ là một trong những người thuộc tầng lớp thấp kém nhất ở thành phố Saffron này.
Đối với đám người lăn lộn trong cái tầng lớp thấp kém tột cùng này mà nói, phương pháp duy nhất để thay đổi vận mệnh đó chính là thu phục được một con Pokémon, từ đó dấn thân vào ngành nghề Nhà huấn luyện.
Nhà huấn luyện mới là chủ lưu ở thế giới này.
Mà Pokémon chính là nắm đấm cứng rắn nhất ở thế giới này.
Không có Pokémon, bọn hắn trước sau cũng chỉ là một đám người tranh đấu tàn nhẫn để sống sót.
Mà hiện tại, trong tay Natsuhiko có một quả bóng Poké!
Răng rắc…
Gã mặt sẹo siết nắm đấm, ánh mắt hung lệ, đi về phía Natsuhiko.
Với cơ thể yếu ớt hiện giờ, Natsuhiko căn bản không thể gánh được nắm đấm từ một tên đầu gấu tôi luyện trong đánh đấm trường kỳ.
Không có lời nào cất lên, cũng không cần phải sử dụng ngôn ngữ.
Đám người như bọn hắn, bất kể là tranh đoạt địa bàn hay là tranh giành vật phẩm, nắm đấm cứng chính là đạo lý.
Natsuhiko hiểu rất rõ điều ấy.
Nhìn gã mặt sẹo càng ngày càng gần, cậu nắm thật chặt quả bóng Poké trong tay.
Quả bóng Poké này là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng lại là cơ hội để cậu thay đổi số phận, cũng là thứ duy nhất trước mắt cậu có thể dựa vào.
Natsuhiko khẽ nhếch miệng, yết hầu lên xuống, hít không khí hôi thối vào lá phổi.
Nín hơi ngưng thần.
Hưởng thụ luồng khí nóng trong phổi.
Cậu nhấn nút trên bóng Poké, bóng Poké mở ra, nương theo đó là một luồng sáng đỏ, một con Pokémon sâu róm màu vàng đất, hình thể nhỏ nhắn, cơ thể phân khúc, trên đầu và đuôi có gai dài nhọn, phần bụng có bảy đôi chân màu hồng, xuất hiện giữa hai người.
Weedle.
Một loài Pokémon vô cùng phổ biến.
Đối với Nhà huấn luyện mà nói, nó là danh từ đại biểu cho nhỏ yếu, mà đối với người bình thường, chúng là loài sống quần cư lại có độc, là tồn tại không thể trêu chọc ở trong rừng rậm.
Một con Pokémon nhỏ yếu như thế, thậm chí còn không lớn bằng nắm đấm của gã mặt sẹo, cũng không được các Nhà huấn luyện mưu cầu, ấy vậy mà lại trở thành miếng bánh thơm trong mắt đám cư dân tầng lớp thấp kém bọn hắn.
Nhìn thấy Weedle, gã mặt sẹo đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh sau đó lại bị sự tham lam bao phủ.
Dục vọng có thể vặn vẹo nhận thức của con người.
- Mày biết đó là Pokémon gì không? Mày biết chỉ huy Pokémon không?
Gã hỏi với thần sắc bạo ngược, giọng nói ngoan lệ.
Nhà huấn luyện không chỉ là người sở hữu Pokémon, mà còn cần tri thức, lý luận tương ứng, phải hiểu năng lực, tập tính, tính cách của Pokémon, phải biết cách chỉ huy chúng chiến đấu, phát huy thực lực vốn có.
Trong mắt gã mặt sẹo, loại người như Natsuhiko, chỉ sống thôi cũng đã hao hết tinh lực, thì sao có thể hiểu Pokémon, lại càng không có khả năng chỉ huy Pokémon chiến đấu.
Cho dù đây chỉ là một con Weedle vô cùng phổ biến.
Natsuhiko lạnh lùng.
Thông qua trí nhớ đời trước, cậu đã hiểu, thế giới này đích thật là thế giới Pokémon, nhưng không phải là thế giới xã hội ảo tưởng “Người ta tốt với mình, mình tốt với người ta” trong ấn tượng của cậu.
Ở nơi này, nhân loại táng thân trong miệng Pokémon hung ác, Pokémon trân quý trở thành đồ ăn trên bàn ăn của nhân loại, mấy cái đó chẳng phải là chuyện hiếm thấy.
Giữa người với người, cũng không tồn tại hữu hảo tuyệt đối, mà đa phần là người lừa ta gạt, đấu đá lẫn nhau.
Kiếp trước cậu cũng không phải là người tốt lành gì, mà đã trải qua xã hội vùi dập, hiểu rõ mặt tối của nhân tính, cho nên rất mau chóng thích ứng với cục diện hiện tại.
- Weedle, Phóng Tơ [String Shot].
Natsuhiko lạnh lùng ra lệnh, giọng yếu nhưng kiên định.
Nghe thấy mệnh lệnh của cậu, Weedle hơi sửng sốt, quay đầu tìm kiếm nơi giọng nói phát ra.
Đôi mắt đen nhỏ, đón nhận ánh mắt không cho phép nghi ngờ của Natsuhiko.
Cơ thể nhỏ bé của nó khẽ run lên.
Nghe thế, gã mặt sẹo đầu tiên là khẽ giật mình, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Weedle, nụ cười trên môi càng thêm tàn nhẫn, chân bước nhanh, xông tới.
Đáy lòng gã thoáng thấy kiêng kị, như là không muốn để thằng nhóc trước mặt nói thêm một lời nào nữa.
Nắm đấm với đầy vết chai càng ngày càng gần.
Nhưng Natsuhiko vẫn đứng nguyên tại chỗ không cử động, hoặc có thể là do không thể cử động, cậu chỉ ra lệnh thêm lần nữa:
- Phóng Tơ!
Tê tê tê…
Bỗng nhiên.
Ngay lúc nắm đấm của gã mặt sẹo chỉ cách mặt Natsuhiko có mấy tấc, một sợi tơ màu trắng như nhỏ bé, yếu ớt nhanh chóng bắn ra, quấn quanh nắm tay gã.
Gã mặt sẹo giật mình.
Gã còn muốn tiếp tục dùng sức nhưng lại phát hiện sợi tơ mà con Weedle nhỏ nhắn kia phun ra trói chặt lấy nắm đấm của gã, làm gã khó mà tiếp tục vung đấm.
Natsuhiko lùi lại một bước, giọng nói lại lần nữa vang lên, rơi vào trong tai gã mặt sẹo lại vô cùng chói tai.
- Weedle, Kim Độc [Poison Sting].
Vèo! Vèo! Vèo!
Chỉ thấy chiếc sừng nhọn trên đầu Weedle sáng lên vầng sáng tím, mấy cây châm độc nhỏ, sắc bén bắn ra, chui vào trong cánh tay cường tráng.
Chỉ một thoáng, mặt gã mặt sẹo đỏ lên, trán đổ mồ hôi to như hạt đậu, từng cục u tím ngoét nhanh chóng lan tràn.
Trúng độc.
Độc tố nhanh chóng lan tràn, gã mặt sẹo lảo đảo, quỳ xuống trước mặt Natsuhiko.
Lấy năng lực và độc tố hiện tại của Weedle, cho dù không chết nhưng đánh mất năng lực hành động là điều không cần phải nghi ngờ.
Hai tên chó săn phía sau gã thấy không đúng, co chân lên muốn chạy.
Lại nghe thấy giọng nói thong thả của Natsuhiko truyền tới,
- Chạy?
Hai người dừng bước chân, xoay người cứng nhắc, mặt đầy nịnh nọt.
- Vị đại ca này, không phải! Vị Nhà huấn luyện này…
Lời còn chưa dứt đã bị Natsuhiko đánh gãy,
- Tiền, đồ ăn, quần áo hoặc là chết. Chọn một.
Cơ thể yếu ớt nhưng lại lộ ra sự băng lãnh không cho phép chất vấn.