Hôm sau.
Ánh mặt trời rạng rỡ đánh thức Natsuhiko đang say giấc nồng.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần cậu đã xán lạn hơn khá nhiều, cơ thể cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, hôm qua dầm mưa cũng không làm cậu bị cảm. Đây là một khởi đầu tốt.
“Wee...dle Wee...dle…”
Bên chân, Weedle đã sớm thức giấc, kéo một cành cây không biết kiếm từ đâu về. Lá cây xanh mơn mởn được tắm trong nước mưa, tỏa ra hương thơm ngát.
Weedle kéo ống quần của Natsuhiko, ra hiệu cậu không cần khách khí.
Bên chân nó vẫn còn vương mấy mảnh lá vụn sau khi gặm.
Natsuhiko cười.
- Cảm ơn.
Nhặt cành cây lên, Natsuhiko ngắt mấy chiếc lá, trong ánh mắt mong chờ của Weedle, cậu nhét lá cây vào miệng, nhai nuốt.
Vị đắng chát, thanh dịu lan tràn trong miệng, vừa kích thích vị giác vừa kích thích cái dạ dày trống rỗng của Natsuhiko.
Weedle cười nheo mắt, nghểnh cao đầu, chờ đợi Natsuhiko tán thưởng.
Natsuhiko cũng không để nó thất vọng, sau khi nuốt xuống một cách khó khăn, cậu cười, sờ lưng Weedle.
- Cảm ơn Weedle, ăn ngon lắm.
“Wee...dle Wee...dle…”
Weedle vui sướng gật gù cái đầu nhỏ.
Hôm qua Natsuhiko chia đồ ăn cho nó, để báo đáp, hôm nay Weedle đã đi kiếm thức ăn từ sáng sớm.
Những lá cây này nó đã ăn thử, rất tươi mới và cũng rất ngon miệng.
Cho nên nó cố ý để lại một ít.
Đồ tốt thì phải chia sẻ.
Cho dù hương vị của những lá cây này ở trong miệng của Natsuhiko không thơm cũng chẳng ngon.
Nhưng bất kể thế nào, đây cũng là một khởi đầu tốt. Weedle chia sẻ đồ ăn mà nó cho là quý giá, chứng tỏ nó đã tiếp nhận Natsuhiko.
Mà Natsuhiko cũng không vạch trần điểm này, không nói với Weedle rằng, đồ ăn của con người và Pokémon khác nhau.
Cậu thấy ở chung với Pokémon đơn thuần tốt hơn nhiều so với việc làm chung phòng với đám người chỉ biết đấu đá ở kiếp trước.
- Một ngày mới, khởi đầu mới. Weedle, chúng ta phải cố gắng.
Natsuhiko đứng dậy, phủi bụi và vụn rơm trên người.
“Wee...dle Wee...dle!”
Weedle tán đồng, gật cái đầu nhỏ.
Natsuhiko đặt nó lên vai, đi ra khỏi căn nhà đổ nát, tiến về phía trung tâm thành phố Saffron.
…
…
Nắng không gắt.
Nhưng tâm tình của Natsuhiko lại không được tốt như lúc sáng sớm.
- Xin lỗi tiên sinh! Qua kiểm tra, ngài không đủ tiêu chuẩn để ghi danh làm Nhà huấn luyện của Liên đoàn. Mong ngài hãy cống hiến lực lượng của mình nhiều hơn cho Liên đoàn để sớm ngày trở thành Nhà huấn luyện được ghi danh.
Trong Tòa nhà Liên đoàn Nhà huấn luyện, Natsuhiko ăn mặc quái dị, đây không phải là lần đầu cậu bị nhân viên công tác nở nụ cười, nói lời từ chối công nghiệp hóa.
Sau khi xác nhận thân phận và cẩn thận quan sát cách ăn mặc cùng hình dạng của cậu, câu trả lời của nhân viên công tác cũng chỉ có một câu như vậy.
Không đạt tiêu chuẩn, cống hiến cho Liên đoàn nhiều hơn.
Tiêu chuẩn còn cứng nhắc hơn cô nàng tổng đài trả lời điện thoại mặc định.
- Vậy như thế nào mới được coi là đạt tiêu chuẩn…
Natsuhiko vẫn chưa hết hy vọng.
Nhưng người xếp hàng sau cậu lại không chờ nổi nữa.
- Không sai biệt lắm, ăn mặc như tên ăn mày, mang theo một con Weedle có đầy ngoài đường mà cũng muốn xin đăng ký trở thành Nhà huấn luyện của Liên đoàn, chú mày không uống lộn thuốc đó chứ?
Natsuhiko quay đầu lại, phía sau là một người đàn ông mặc đồ âu màu đen, tóc chải vuốt theo kiểu “cán bộ” trong xã hội, ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu. Bên cạnh ông ta là một cậu nhóc mười ba, mười bốn tuổi đang vân vê quả bóng Poké trong tay.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Natsuhiko, sự khinh thị càng hiện rõ trên mặt người đàn ông đó.
- Nhìn gì?
Natsuhiko mặt không biểu cảm, đứng dậy, nhường chỗ.
Ông ta bĩu môi, có chút chán ghét phủi ghế, còn lấy khăn tay trải lên ghế, rồi mới kéo con của ông ngồi xuống.
- Xin chào tiểu thư, con của tôi muốn xin trở thành Nhà huấn luyện. Đây là hai con Pokémon của nó, Mankey và Machop. Đây là dòng chảy tín dụng năm năm gần đây của tôi, đây là giấy chứng nhận quyên tiền trên danh nghĩa của nó, và thứ quan trọng nhất, quỹ tiết kiệm Pokémon mười năm, và một số thứ không quá quan trọng khác…
Người đàn ông lấy ra một xấp văn kiện đã được chuẩn bị đầy đủ từ trong túi công văn.
Mặt của nhân viên công tác rốt cục xuất hiện chút gợn sóng, không còn biểu cảm công nghiệp hóa lúc trước nữa.
- Xin chờ một chút.
Natsuhiko ngừng chân quan sát, mặt vẫn không có biến hóa gì, nhưng Weedle lại cảm nhận được cơn giận mà cậu đang đè xuống đáy lòng cùng với sự trào phùng với chế độ của Liên đoàn.
Weedle khẽ dụi vào cổ cậu.
Natsuhiko thở ra một hơi, thản nhiên nói:
- Ta không sao.
Rồi quay người rời đi.
Nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói ở sau lưng.
- Oắt con, sau này con sẽ là Nhà huấn luyện, ngày mai ba sẽ đưa con đến trường Pokémon, phải học cho tốt, nếu không khi lớn lên sẽ giống như cái người vừa rồi…
Natsuhiko ra khỏi Tòa nhà Liên đoàn Nhà huấn luyện.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người, nhưng lại không sưởi ấm được trái tim băng giá của cậu.
Hai con Pokémon là cơ sở, dòng chảy tín dụng là chứng minh tài lực, quyên tiền là cống hiến đối với Liên minh, quỹ tiết kiệm Pokémon mười năm là quyền hạn Pokémon được nhận ban đầu.
Cậu bất giác nở một nụ cười chế nhạo.
- Lại là một thế giới “con ông cháu cha”.
“Wee...dle Wee...dle?”
Weedle nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ nghi hoặc, không biết Natsuhiko nói thế là có ý gì.
- Không sao, mặc dù ngay từ đầu đã không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn bị hiện thực hung hăng tát một cái.
Cậu rảo bước rời đi.
Quy chế của Liên đoàn còn thực tế hơn cả tưởng tượng của cậu.
Lúc đầu cậu đến Tòa nhà Nhà huấn luyện này cũng chỉ ôm tâm thái thử mà thôi.
Dù sao nếu như có thể được Liên đoàn chứng nhận đăng ký thân phận Nhà huấn luyện thì con đường Nhà huấn luyện của cậu sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Ít nhất, có thể sử dụng Trung tâm Pokémon miễn phí, hơn nữa còn có thể cư trú miễn phí.
Chỉ có thể nói là kết quả cuối cùng cũng không nằm ngoài dự liệu.
Natsuhiko đi vào một cửa hàng tạp hóa, bỏ ra hai mươi đồng Liên đoàn, mua một chút đồ ăn.
Phần lớn là đồ ăn dễ bảo quản, có thể lấp đầy dạ dày, trong đó đa phần là bánh mì.
Mặc dù khó ăn, nhưng duy trì trong hai, ba ngày hẳn là không thành vấn đề.
Mà cái cậu muốn làm chính là trong thời gian hai, ba ngày này, tìm được một công việc kiếm chút tiền.
Để không lãng phí thời gian, Natsuhiko xót ruột bỏ ra 2 đồng Liên đoàn ngồi xe buýt, về chỗ trú đổ nát, vắng vẻ của mình ở ngoại thành.
Mắt thấy túi tiền chỉ còn lại mấy đồng, tổng cộng 11 đồng Liên đoàn, cậu cũng bắt đầu cân nhắc, có nên kiếm cớ “mượn” thêm chút tiền từ gã mặt sẹo và bọn đàn em hay không.
- Được rồi, không nên lãng phí thời gian.
Hiện tại, thời gian vô cùng quan trọng với cậu, đối với Weedle có thời kỳ trưởng thành cực ngắn mà nói thì lại càng quan trọng.
Cậu đi thẳng tới khu rừng sau chỗ ở.
Để đảm bảo an toàn cho cư dân thành phố Saffron, Hội quán thành phố Saffron liên hợp với mấy công ty lớn của thành phố, cứ cách một khoảng thời gian sẽ tiến hành càn quét rừng rậm xung quanh.
Cho nên trong rừng vẫn khá an toàn.
Natsuhiko vào trong rừng, đặt Weedle xuống đất.
Giẫm lên thảm lá khô, mỗi bước đi đều kèm theo tiếng “sàn sạt”, điều này khiến Weedle cảm thấy rất mới lạ, nó không ngừng lăn lộn, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhìn Weedle đang thử xem mình có thể cắn được đuôi hay không, Natsuhiko dần khép lại nụ cười, bày ra bộ dạng nghiêm túc.
- Weedle, tiếp theo ta sẽ tiến hành huấn luyện ngươi trong vòng ba ngày. Nó liên quan đến việc chúng ta có thể tìm được công việc phù hợp hay không.
Nghe thấy giọng nói của cậu trở nên nghiêm túc, Weedle ngừng đùa giỡn, ngẩng đầu nhìn cậu.
Ánh mắt nó có chút mê mang.
Natsuhiko ngồi xổm xuống, trịnh trọng nói:
- Lúc huấn luyện sẽ rất mệt mỏi, sẽ rất vất vả, có thể ngươi sẽ từ bỏ bất cứ lúc nào, nhưng ta sẽ huấn luyện chung với ngươi, cho nên nhất định phải chăm chỉ, có được không?
Weede vô thức gật đầu một cái.
- Rất tốt, như vậy chúng ta sẽ bắt đầu luôn, có thấy cái cây kia không? Chúng ta tiến hành huấn luyện chạy nước rút, mục tiêu ban đầu là hai mười vòng
.