Chương 37: Weedle không hoảng
- Weedle?
Thấy nó hoàn hảo không chút tổn hại lại còn lột xác, Natsuhiko thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cũng thả xuống.
Đây là lần đầu và lần nguy hiểm nhất cậu sử dụng phương thức dùng độc tố kích thích như này.
May mà Weedle kiên trì được.
“Wee...dle?”
Weedle tò mò liếc nhìn lớp vỏ rời ra trên mặt đất, có chút khó hiểu.
Sao lại lột xác rồi?
Đồng thời nó cũng không hiểu, Natsuhiko khẩn trương như vậy làm gì, không phải là mười phần chắc chín sao?
Nó còn không hoảng đây này.
Weedle “không hoảng”.
Cảm giác mơ mơ hồ hồ lại tới.
Chỉ là đau quá đau, cảm giác đau thấu vỏ thấu thịt làm nó hiện tại nhớ tới vẫn không nhịn được mà rùng mình.
Nhưng Weedle cũng tự tin vô cùng, đó là niềm tin vào bản thân nó cũng là sự tin tưởng với Natsuhiko.
- Weedle, cảm giác thế nào?
Chiếc áo ướt sũng mồ hôi, áp sát vào thân, Natsuhiko có chút khó chịu kéo nó ra.
Từ ngoài nhìn vào, Weedle giống như không có biến hóa gì, tựa như chỉ là lột vỏ bình thường.
Nhưng quan sát kỹ, Natsuhiko lại phát hiện, đôi mắt nhỏ của Weedle vốn là màu đen giờ đã biến thành màu tím sậm.
Không nhìn kỹ thì đúng là không nhìn ra.
Ngay cả người đã quen thuộc với Weedle như Natsuhiko cũng phải mất một lúc mới nhận ra.
“Wee...dle?”
Weedle nhấc đuôi khẽ gãi đầu, chính nó cũng không nói lên được.
Dường như không có gì thay đổi nhưng lại tựa như thay đổi rất lớn.
Nhìn thấy bộ dáng của nó, Natsuhiko hiểu ngay, cậu đứng dậy.
- Đi, chúng ta ra ngoài thử xem.
“Wee...dle!”
Weedle ba chân bốn cẳng nhanh chóng bò lên vai Natsuhiko, cùng cậu rời phòng, đi đến phòng huấn luyện.
Natsuhiko tiện tay ném một khối bia ngắm bình thường hay dùng lúc huấn luyện Weedle xác suất trúng của chiêu thức.
Weedle hiểu ý ngay, nó nheo mắt lại, sừng nhọn trên đỉnh đầu rực lên một quầng sáng màu tím.
Vẻn vẹn chỉ từ sự thay đổi khi sử dụng chiêu thức Kim Độc này đã chứng tổ lần cường hóa độc tính hẳn là có hiệu quả.
Bụp bụp bụp~~
Ba cây kim độc bắn chuẩn xác vào khối bia ngắm đang bay trên không.
“Wee...dle!”
Weedle cong đuôi lên như là đang cổ vũ cho mình.
Không tệ, lần này lột xác cũng không làm cơ thể to lên như lần trước, ngay cả cách sử dụng chiêu thức cũng xoay chuyển biến hình, cần một lần nữa quen thuộc cùng huấn luyện.
Không tỏ vè hài lòng như Weedle, Natsuhiko vẫn luôn nhìn về bia ngắm trên không trung.
Bộp!
Bia ngắm rơi xuống mặt đất.
Xèo xèo xèo~~
Theo từng hơi khói dâng lên màu tím nhạt cùng với tiếng ăn mòn nhỏ xíu, bia ngắm được chế tạo từ vật liệu đặc thù thế mà trong giây lát đã hóa thành một bãi chất lỏng màu đen sền sệt không rõ, lộp độp từng cái bong bóng nhỏ.
“Wee...dle?”
Trong con mắt nhỏ của Weedle hiện lên vẻ kinh sợ, đuôi chỉ về phía bãi nước rồi lại chỉ mình.
- Là kiệt tác của ngươi đó, xem ra độc tính của ngươi đã tăng lên khá nhiều, không chỉ tăng sức công phá cho chiêu thức Kim Độc mà còn làm cho kháng tính với chiêu thức hệ Độc tiến bộ vượt bậc.
Đây mới là kết quả làm cho Natsuhiko vừa lòng.
Cái này cũng tương đương với một liều nhỏ thuốc độc mạnh.
Trước kia kim độc không thể hạ độc chết một người, nhưng bây giờ…
Chỉ sợ chỉ cần bị kim độc của Weedle đánh trúng mà không kịp thời dùng thuốc giải độc, chần chờ một chút thì nhất định phải chết.
Rất thành công!
Ba túi độc không hề lãng phí.
Weedle tò mò chạm lên sừng nhọn trên đầu mình, có chút rung động, có chút tự đắc, có chút giật mình.
- Chẳng qua, để xác định không để lại di chứng còn cần phải đến Trung tâm Pokémon một chuyến, kiểm tra một chút.
Natsuhiko nói.
Độc tính được cường hóa đương nhiên đáng giá cao hứng, nhưng dù sao đây cũng là kết quả từ phương thức tương đối cổ xưa. Lúc trước Weedle đã rơi vào trạng thái trúng độc, tốt nhất vẫn nên đến Trung tâm Pokémon kiểm tra một lượt mới có thể an tâm.
“Wee...dle~~”
Weedle khéo léo đáp lại.
Cho nó một viên kẹo Poké là được.
- Không cảm thấy có gì dị thường sao?
Weedle lắc đầu.
Sau đó Natsuhiko lập tức mang theo Weedle đi ra câu lạc bộ, bắt taxi.
- Tài xế, đến Trung tâm Pokémon.
- Được rồi, ngồi vững.
Tay lái của bác tài khá chắc, chỉ có điều bác nói hơi nhiều.
- Chàng trai, cậu cũng là Nhà huấn luyện hả? Đây là Weedle sao? Thằng nhóc nhà tôi cả ngày hò hét muốn trở thành một Nhà huấn luyện. Cậu nói xem trở thành Nhà huấn luyện nào phải chuyện dễ làm, đúng không?
Bác tài vừa lái vừa nói chuyện với Natsuhiko.
- Vâng.
Natsuhiko vẫn lễ phép đáp lại.
- Đúng ha, thế mà tôi nói với nó thì nó lại không nghe. Nó sao biết, trở thành Nhà huấn luyện thì phải tốn bao nhiêu tiền, hằng năm phải nộp tiền bồi dưỡng Pokémon cho Liên đoàn, còn phải cam đoan dòng chảy ngân hàng đủ tài chính bồi dưỡng Pokémon, đã thế còn phải có cống hiến nhất định cho Liên đoàn. Tôi chỉ là một tài xế taxi, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy…
Nghe thấy Natsuhiko trả lời, bác tài lập tức mở chế độ máy hát.
- Cậu bé có thể không đăng ký làm Nhà huấn luyện của Liên đoàn…
Natsuhiko chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe.
Trên đường xá thành phố Saffron phồn hoa, các cửa hàng vốn nên phi thường náo nhiệt nhưng giờ phút này lại có không ít cửa hàng đóng cửa.
- Không trở thành Nhà huấn luyện của Liên đoàn, như vậy sao được?
Bác tài tỏ thái độ cương ngạnh.
- Liên đoàn mặc dù yêu cầu khắt khe chút, nhưng không thể không thừa nhận, chính vì có sự tồn tại của Liên đoàn, chúng ta mới có thể sinh hoạt an ổn thế này, những Pokémon hung ác ngoài hoang dã mới không tác động đến cuộc sống của chúng ta...
- Cũng đúng…
Natsuhiko đáp lại, cũng không bày tỏ thái độ của mình.
Đúng vậy, sự tồn tại của Liên đoàn thực sự có tác dụng quan trọng, nó có mặt tốt, đồng thời đại đa số mọi người cũng chỉ thấy được mặt tốt của nó.
Chẳng qua những cái đó với Natsuhiko mà nói cũng không ảnh hưởng hay xung đột gì.
Liên đoàn tốt cũng được, không tốt cũng thế, đều không đáng kể.
Cậu có tiêu chuẩn bình phán rất đơn giản, cho tài nguyên và cơ hội chính là tốt, không cho tài nguyên và cơ hội chính là không tốt. Lợi ích thuần túy là trên hết, những thứ phù phiếm khác tính sau.
Cậu một thân một mình ở thế giới này, chỉ có Weedle làm bạn, cho nên mặc kệ là Liên đoàn hay là Băng Hỏa Tiễn hay là tổ chức nào khác, tính chất đều như nhau.
- Đến rồi.
Rất nhanh, trong đống lớn đống nhỏ đạo lý của bác tài, xe cũng dừng lại ở cổng Trung tâm Pokémon.
- Cảm ơn.
Natsuhiko trả tiền xuống xe, không biểu thị gì cả, Weedle trên vai cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Tài xế này lắm lời thật?
Natsuhiko lại đến trung tâm Pokémon, thu Weedle vào bóng Poké rồi giao cho y tá Joy. Cậu tìm một góc trong trung tâm rồi ngồi xuống, lấy ra một quyển sách, yên lặng xem.
Tên sách là “ Bàn luận và phỏng đoán về đặc điểm lĩnh ngộ chiêu thức không thuộc hệ của bản thân Pokémon”.
Nói về việc lĩnh ngộ và học tập chiêu thức không thuộc hệ của bản thân Pokémon, ví dụ Weedle của Natsuhiko là Pokémon hệ Bọ và hệ Độc nhưng trước đây không lâu lại học được chiêu thức Lưới Điện thuộc chiêu thức hệ Điện.
Tác giả quyển sách này cho rằng, Pokémon không phải hệ Điện ngẫu nhiên học được chiêu thức hệ Điện có một phần nguyên nhân rất lớn là do trong hoàn cảnh ấy điện tử phân ly và năng lượng hệ Điện tương đối nồng đậm. Về tự nhiên, có thể là điện tử phân ly không ổn định hoặc cũng có thể là một nhân tố phi tự nhiên nào đó.
Ví dụ như, một con Pokémon không phải hệ Thép, nếu như đến mỏ quặng dư dả vật liệu thép thì nó sẽ dễ dàng lĩnh ngộ được chiêu thức hệ Thép.
Natsuhiko có tri thức về Pokémon phong phú, thậm chí có tri thức còn vượt tầm hiểu biết của thế giới này nhưng những kiến thức này lại không có tác dụng ở mảng huấn luyện và bồi dưỡng Pokémon.
Cậu biết ở giai đoạn hiện tại, Weedle chỉ có thể học được bốn chiêu thức, nhưng không có nghĩa là về sau Beedrill chỉ có thể học được bốn chiêu thức, đây cũng là để chuẩn bị cho sau này.
Mà những tri thức về Pokémon này cũng đang bổ khuyết chỗ hổng kiến thức của cậu.
Cái này có liên quan rất lớn với công việc kiếp trước của cậu.
- Natsuhiko?
Ngay lúc Natsuhiko đang đọc sách, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.