Mục lục
Nhà Huấn Luyện Pokémon Tầng Lớp Thấp Kém
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau.

Natsuhiko mặc quần áo xong, đeo ba lô lên lưng, sắp xếp một số vật phẩm cần thiết, mang theo thiết bị quay hình do câu lạc bộ cung cấp. Cậu đầy phấn khởi dẫn theo Weedle…

Lên xe buýt.

Thành phố Saffron là thành phố lớn nhất vùng Kanto, nói là trung tâm mậu dịch cũng không đủ, cho nên diện tích rất lớn.

Rừng Shigeki nằm ở bên cạnh thành phố Saffron, hiện tại xe buýt là phương tiện giao thông nhanh nhất mà Natsuhiko có thể tiếp cận.

Mặc dù sẽ trì hoãn chút thời gian nhưng ít nhất cũng gần hơn Đường 11.

Natsuhiko giải quyết bữa sáng trên xe buýt, ngồi trên xe đến trạm cuối.

Sau khi xuống xe.

Đủ loại sắc xanh, sắc vàng che kín tầm nhìn.

Phả vào mặt là một mùi thơm nhàn nhạt, trong đó xen lẫn một chút khí tức mục nát khó mà phát giác.

Mùa thu, đâu đâu trong rừng cũng có lá rụng, nhưng vẫn có không ít cây duy trì sắc xanh, thậm chí chúng còn chiếm phần lớn.

Nhà huấn luyện trẻ giẫm lên thảm lá mềm, đi vào trong rừng.

Trước mắt, nơi này vẫn còn nằm trong vùng ngoại thành của thành phố Saffron nên được Liên đoàn và Hội quán ở thành phố Saffron cùng nhau dọn dẹp. Do vậy bình thường nơi đây không có Pokémon hoang dã, vào mùa xuân nơi này cũng là địa phương đạp thanh không tệ.

Weedle trên vai Natsuhiko tò mò nhìn bốn phía.

Nơi này khác địa phương mà trước đó bọn họ huấn luyện.

- Duy trì cảnh giác, chú ý Pokémon có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, chỉ cần chúng thể hiện địch ý, không cần do dự, trực tiếp công kích.

Natsuhiko nghiêm túc căn dặn.

Ở ngoài hoang dã, lúc nào cũng phải có lòng phòng bị.

Không chỉ phòng bị Pokémon hoang dã mà còn phải phòng bị Nhà huấn luyện.

Có đôi khi, một số Nhà huấn luyện mưu sinh ngoài hoang dã còn nguy hiểm hơn cả Pokémon hoang dã.

Bởi vì Pokémon tư tưởng đơn thuần, mà Nhà huấn luyện thoạt nhìn bề ngoài hiền lành, biểu lộ bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai có thể rõ ràng.

“Wee...dle!”

Weedle gật đầu, mắt nhỏ đảo quanh nhìn bốn phía.

Đi tới hoang dã, an nguy của Nhà huấn luyện phụ thuộc vào Pokémon.

Rất nhanh.

Natsuhiko và Weedle đã đi ra khỏi khu vực an toàn, bước vào trong rừng Shigeki.

Cây lá um tùm, ánh nắng xuyên qua những kẽ lá rọi xuống mặt đất, toàn bộ khu rừng lộ ra vẻ yên tĩnh.

Mà đằng sau cái yên tĩnh này lại ẩn giấu nguy hiểm lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Trên cành cây, Caterpie yên tĩnh nằm gặm lá; trốn trong bụi cỏ, Oddish đung đưa chiếc lá; trong rừng, Pidgey chơi đùa thành đàn bay nhanh qua, dọa cho Caterpie núp vào trong phiến lá, không dám nhúc nhích.

Cảnh tượng dạt dào sức sống, không hề bị mùa thu ảnh hưởng.

Đều là một vài con Pokémon hoang dã không có tính công kích.

Chỉ cần không chủ động khiêu khích chúng, chúng ngoại trừ cảm thấy tò mò với Natsuhiko và Weedle, cũng không có cử động thất thường gì.

Bỗng, Natsuhiko cảm thấy thân thể Weedle trên vai mình đột nhiên cứng nhắc, vươn thẳng người, đôi mắt chăm chú nhìn nơi nào đó trong rừng cây rậm rạp.

Tới rồi sao?

Natsuhiko nheo mắt lại, mặt không đổi sắc tiếp tục đi.

“Spea...row!!”

Một tiếng kêu to rõ.

Chỉ thấy một con Spearow hoang dã bỗng nhảy khỏi lùm lá, ánh mắt sắc bén đảo qua Natsuhiko và Weedle, cuối cùng ánh mắt hung ác rơi xuống người Weedle.

Mỏ chim nhọn và cặp móng hiện ra sự sắc bén, chứng tỏ nó là thợ săn ưu tú trong cánh rừng này.

Mục tiêu của Spearow là Weedle.

“Wee...dle!”

Weedle cong người lại, kêu một tiếng trầm thấp.

- Phóng Tơ.

Natsuhiko nhanh chóng ra lệnh

Trong mắt cậu cái kiểu công kích trực tiếp này chẳng khác gì tự dâng thức ăn.

Nghe thấy mệnh lệnh, Weedle không chút do dự, thân thể đang cong bỗng thẳng tưng, một sợi tơ màu trắng ngà bắn ra từ miệng nó, nhanh như chớp lướt qua rừng cây, vượt qua khoảng cách không hề ngắn, đánh trúng cánh của Spearow.

Trọng lượng của cánh bỗng thay đổi khiến cho Spearow hoảng hốt, tốc độ và hướng bay đều chịu ảnh hưởng không nhỏ.

- Một lần nữa.

Natsuhiko tỉnh táo ra lệnh.

Weedle lại mở miệng, thêm một sợi tơ nữa bắn về phía Spearow.

Hai lần Phóng Tơ trúng đích cũng chú định Spearow đã mất đi năng lực phản kháng cuối cùng.

- Kết liễu nó đi, Kim Độc.

Natsuhiko vừa nói xong, Weedle cũng thấy thời cơ tới, sừng nhọn trên đỉnh đầu sáng lên vầng sáng màu tím, mấy cây châm độc nhỏ mà bén nhọn, chui vào trong cơ thể Spearow một cách chuẩn xác.

Độc tính của Weedle vốn không mạnh, nhưng mấy ngày nay được kẹo Poké khai phát nó đã có tiến bộ không nhỏ.

“Spea...row!!”

Spearow kêu thảm một tiếng.

Sau khi châm độc chui vào trong cơ thể Spearow, nó lập tức lảo đảo không thể bay tiếp, rơi thẳng xuống đất.

Cơ thể bị từng đốm tím nhuộm dần.

Nó rơi vào trạng thái trúng độc.

- Giải quyết xong một con.

Natsuhiko lặng lẽ lấy máy ảnh chụp lại thảm trạng của Spearow, rồi vượt qua nó tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

Nhiệm vụ lần này của bọn hắn là thanh lý toàn bộ khu vực được chỉ định trong rừng Shigeki, con Spearow này chỉ có thể coi là món khai vị.

Mà thực lực của con Spearow này cũng không mạnh, có lẽ nó sẽ nghiền ép khi đối mặt với một con Weedle hoang dã nhưng đối mặt với Weedle của Natsuhiko nó lại không đáng chú ý.

- Làm tốt lắm, một khởi đầu không tệ.

Mỗi một con Pokémon bị xử lý, đều sẽ có một phần thù lao.

Cậu lấy một viên kẹo Poké nhỏ đưa cho Weedle.

Nhiệm vụ lần này không đơn giản, vả lại không thể vì một con Spearow như thế mà buông lỏng cảnh giác với nguy hiểm ngoài hoang dã, Weedle cần bảo đảm đủ thể lực và duy trì trạng thái tốt trong mọi thời khắc.

“Wee...dle!”

Weedle nhận kẹo Poké, đáp lại.

Nó biết hiện tại không giống bình thường, không thể hưng phấn quá độ khi nhìn thấy kẹo Poké, mà phải duy trì cảnh giác mọi lúc.

Thậm chí mỗi lần cúi đầu nhỏ xuống cắn thì đều sẽ nhanh chóng ngẩng đầu lên, chú ý động tĩnh xung quanh.

Vả lại…

- Spearow là Pokémon quần cư, trong rừng xuất hiện một con cũng đại biểu chắc chắn còn Spearow khác tồn tại.

Natsuhiko bình tĩnh phân tích.

Spearow là một loài Pokémon có tính tình khá là táo bạo, hơn nữa tập tính quần cư cũng khiến bọn chúng trở thành tồn tại mà các Nhà huấn luyện không nguyện ý trêu chọc ngoài hoang dã.

Giống đàn Beedrill, chúng cũng thuộc loại Pokémon ngang ngược ngoài hoang dã.

- Chỉ là rừng Shigeki thường được thanh lí định kỳ, như vậy hiên tại số lượng Spearow hẳn là không nhiều.

Natsuhiko giẫm lên lá rụng cùng cành khô, tiếng vang “sàn sạt” vang lên.

Đúng như cậu dự đoán, chưa đi được bao xa, Weedle lại cảm nhận được uy hiếp.

Mấy bóng hình linh hoạt bay ra khỏi tán cây rậm rạp, vỗ cánh, đôi mắt đỏ hồng nhìn xuống Natsuhiko và Weedle ở dưới.

- Bốn con.

Mắt Natsuhiko đảo quanh, xác định chỉ có bốn con, không còn con Spearow nào xuất hiện nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đàn Spearow này cũng không nhiều.

Với lại không có Fearow, như vậy cũng dễ xử lý hơn.

Đồng thời Natsuhiko còn phát hiện, trong bốn con Spearow này có một con Spearow có hình thể lớn hơn ba con khác một chút. Nó hung lệ đảo mắt qua Natsuhiko và Weedle, sau khi xác định không còn địch nhân khác, trong mắt lóe lên sự khinh thường.

Spearow bọn chúng có bao giờ bị một con Weedle khi dễ chứ?

Con Spearow trước đó bị thua thực sự là đã làm mất thể diện của chúng nó.

Nó đập cánh mấy cái, chậm rãi đáp xuống cành cây, không ngờ lại cúi đầu chải vuốt lông và bộ móng sắc bén của mình, không hề để Weedle vào mắt.

“Spea...row!!”

Tiếng kêu to như là mệnh lệnh.

Ba con Spearow khác trừng đôi mắt đỏ, đánh thẳng tới Natsuhiko và Weedle.

Một chiến ba, đây là lần đầu của Weedle

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK