Túi độc của Pokémon loài rắn.
Pokémon loài rắn có thể xuất hiện ở khu vực này, không phải Ekans thì là Arbok, chúng đều là Pokémon có tính cách ngang ngược, thích tập kích nhân loại.
Chẳng qua, với thực lực của năm con Spearow này, bọn chúng hẳn là không đối phó được với Arbok, như vậy chỉ có thể là Ekans.
Lũ Spearow giữ túi độc này lại, đoán chừng là vì mùi túi độc tỏa ra có thể đuổi muỗi, kiến, côn trùng ngoài hoang dã.
Dù sao ngoài hoang dã ngoại trừ Pokémon, những sinh vật thông thường hay gặp này cũng tồn tại.
Dù là Ekans hay là Arbok, chúng đều là Pokémon hệ Độc.
Trước đó, Natsuhiko vẫn luôn đọc sách liên quan tới Pokémon hệ Bọ và hệ Độc, nghĩ cách tăng cường năng lực hệ Bọ và năng lượng hệ Độc của Weedle.
Trong lúc đọc đến phần Pokémon hệ Độc tăng cường năng lượng hệ Độc của bản thân thì thấy nội dung liên quan đến phương pháp tăng cường độc tính của Pokémon hệ Độc.
Pokémon hệ Độc có thể thông qua cách nuốt cơ quan quan trọng của Pokémon hệ Độc, cũng chính là túi độc chứa độc tố của Pokémon hệ Độc để tăng cường độc tính của bản thân, đồng thời cường hóa uy lực chiêu thức hệ Độc.
Chẳng qua phương pháp cường hóa này không được Liên đoàn tiếp nhận, cho nên sách cũng chỉ viết sơ lược đơn giản, chứ không giải thích chi tiết.
Natsuhiko biết có biện pháp như thế, lại không biết thao tác cụ thể ra sao.
Vì lý do an toàn, cậu vẫn thu lại.
Nhìn xem về sau có thể tìm được tư liệu hướng dẫn thao tác chi tiết, cụ thể hay không, rồi mới thử cho Weedle ăn túi độc này, tăng cường độc tính của nó.
Thiên phú hệ Độc của Weedle đã triển lộ trong tình huống phẫn nộ vừa rồi, Natsuhiko cảm thấy cần phải đi sâu và khai thác thêm.
Nhìn Natsuhiko thu túi độc lại, Weedle biểu lộ bộ dáng ủy khuất.
Vừa rồi nó suýt nữa không nhịn được nuốt xuống, nếu không phải muốn cho Natsuhiko xem, đoán chừng nó cũng không mang ra khỏi sào huyệt.
Nhìn bộ dáng của nó, Natsuhiko cười gõ cái đầu nhỏ của nó,
- Ủy khuất gì chứ? Sớm muộn cũng là của ngươi, chỉ là thứ này nguy hiểm, ăn mà chưa có sự chuẩn bị đối với ngươi chưa hẳn là chuyện tốt, nói không chừng sẽ có nguy hiểm, nhẫn nại một chút.
“Wee…dle~~”
Weedle chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu.
- Nói không chừng nơi này vẫn còn đồ tốt, nếu như ngươi có thể ăn được ngay, ta sẽ không cản.
Natsuhiko an ủi.
“Wee…dle?”
- Thật.
Natsuhiko ôm lấy nó, tiếp tục đi tới khu vực cậu phụ trách trong rừng Shigeki, xử lý Pokémon có khả năng tồn tại nguy hiểm.
Ngoại trừ năm con Spearow tạo ra chút phiền phức thì đám Pokémon còn lại cũng không khó xử lý.
Ngoại trừ nghỉ ngơi một lúc để ăn trưa thì thời gian còn lại cậu đều không nghỉ ngơi.
Mặt trời lặn xuống phía tây.
Nhìn khu rừng vẫn yên tĩnh như cũ, cũng không vì sự xuất hiện của Natsuhiko và Weedle mà đánh vỡ sự yên tĩnh của rừng rậm.
Sâu trong bìa rừng Shigeki.
- Hẳn là đủ rồi, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên về thôi.
Dọn dẹp xong rừng Shigeki, hôm nay cậu đã kiếm lời không ít, lại thêm túi độc xem như ngoài ý muốn, tổng thể mà nói cũng không tệ lắm.
Ngày mai lại đi theo thiếu niên tự luyến Kenji một chuyến tới rừng Shigeki, tiếp đó là mua đồ ăn Pokémon và kẹo Poké mà Weedle cần có trong khoảng thời gian này, hẳn là không cháy túi được.
- Đúng rồi, còn con Spearow treo trên cây nữa, lúc về nhìn xem nó còn sống hay không, còn sống nói không chừng có thể kiếm thêm được một khoản.
Natsuhiko nói thầm, chợt phát hiện Weedle luôn rất an tĩnh, đang nhìn chằm chằm phía sau Natsuhiko.
Phát hiện ra sự khác thường của nó, Natsuhiko hơi nhíu mày,
- Sao vậy?
“Wee…dle…”
Weedle kêu một tiếng trầm thấp, đôi mắt nhìn thẳng vào chỗ sâu trong rừng cây u ám.
Khi trời dần ảm đạm, tầm nhìn trong rừng rậm ngày càng thấp.
Trong mơ hồ, thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ lóe lên trong rừng cây.
“Wee…dle…”
Weedle lại khẽ kêu lên.
- Nếu đi tiếp có thể sẽ ra khỏi phạm vi rừng Shigeki, bên trong có khả năng ẩn giấu nguy hiểm nào đó không biết.
Natsuhiko hiểu ý Weedle, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở.
“Wee…dle…”
Lại thấy Weedle khát vọng nhìn cậu.
“Chẹp”
Natsuhiko chịu không nổi chép miệng.
Weedle cảm thấy trong rừng cây rậm rạp kia, khu vực bên ngoài rừng Shigeki, có thứ gì đó có sự hấp dẫn rất lớn với nó.
Thậm chí còn hấp dẫn hơn túi độc trước đó nhiều lắm.
Hấp dẫn đến mức nó không để ý tới lời nhắc nhở của Natsuhiko, khát vọng muốn có được thứ đó.
Từ phản ứng của Weedle, có thể đoán được đồ vật trong đó không đơn giản.
Thế nhưng…
Rừng vào đêm là nguy hiểm nhất.
Rất nhiều Pokémon có tính công kích không xuất hiện vào ban ngày, nhưng khi đêm tối phủ xuống, bọn chúng sẽ đi ra hoạt động.
Những Pokémon này thường rất nguy hiểm, phần lớn đều là sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn, nhân loại tầng lớp thấp kém như Natsuhiko và Pokémon yếu kém như Weedle chính là mục tiêu của chúng nó.
Chỉ là, khi nhìn thấy ánh mắt khát vọng và thần sắc không chờ nổi nữa kia của Weedle, nếu như không có Natsuhiko ngăn cản, chỉ sợ nó đã xông ra, Natsuhiko thở dài một hơi, đưa ra quyết định.
- Vậy thì thử một lần.
“Wee…dle?”
Weedle mang theo kinh ngạc và ngạc nhiên nhìn cậu.
Natsuhiko tức giận nói:
- Thử đi xem sao, nếu như gặp phải uy hiếp quá lớn, gặp quá nhiều chướng ngại, chúng ta lập tức rút lui, sáng mai lại tới quan sát.
Nói thì nói như vậy nhưng Natsuhiko biết, vật phẩm có thể làm cho Weedle phản ứng lớn như thế, đoán chừng cũng có sức hấp dẫn không nhỏ với Pokémon khác.
Tranh đoạt giữa Pokémon đã bắt đầu.
Có lẽ đợi đến ngày mai, vật phẩm hấp dẫn Weedle sẽ không còn nữa.
Có nhiều thứ, bỏ lỡ chính là bỏ qua.
Đây cũng là nguyên nhân Natsuhiko quyết định đi sâu vào trong.
“Wee…dle!”
Weedle liên tục gật đầu.
Nó cũng biết nguy hiểm, cũng không hy vọng Natsuhiko gặp nguy hiểm, chỉ là vật phẩm ở sâu trong rừng thật sự có sức hấp dẫn rất lớn với nó, nếu như không vào xem nó có chút không nỡ.
- Ăn viên kẹo Poké này, điều chỉnh mười phút, chờ trạng thái ổn rồi mới đi vào, chậm mười phút cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nói xong, Natsuhiko lấy ra một viên kẹo Poké hoàn chỉnh.
Weedle không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nuốt viên kẹo Poké này, yên lặng khôi phục thể lực.
Rất nhanh.
Mười phút nhanh chóng trôi qua.
Tốc độ mặt trời lặn cũng rất nhanh, tầm nhìn trong rừng cũng giảm mạnh.
- Mức độ nguy hiểm trong lần này vượt xa trước đó, nếu ngươi không đảm bảo cảnh giác được 120%, chúng ta lập tức rời khỏi.
Natsuhiko lại nhấn mạnh.
“Wee…dle!”
Weedle vẫy đuôi, biểu thị quyết tâm.
- Nếu vậy, chúng ta đi thôi.
Nhấc chân, đi ra khỏi khu vực rừng Shigeki.
Nguy cơ lúc nào cũng có thể giáng xuống.
Natsuhiko khẽ nhếch miệng, yết hầu lên xuống, hít không khí mang theo mùi nấm mốc vào phổi, luồng khí mỏng dần khuếch tán trong nang.
Cảm nhận phổi nóng lên, cùng với mạch đập vang lên bên tai, cậu đề cao tập trung lực chú ý.
Mang theo Weedle ra khỏi rừng Shigeki, tiến vào khu vực rừng rậm được Liên đoàn đặt tên là Fallarbor.
Trong các cấp nguy hiểm được Liên đoàn xác định, khu rừng này thuộc khu vực nguy hiểm trung bình, đã coi như hoàn toàn rời khỏi phạm vi thành phố Saffron, tiến vào khu vực trung tâm của hai thành phố.
Không nên xem thường độ nguy hiểm trong đó.
Phải biết rằng, rừng Shigeki chỉ được xác định là khu vực không nguy hiểm.
Chẳng qua…
Đụng phải tình huống không ứng phó được, lập tức rút lui chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.