“Wee...dle wee...dle…”
Weedle ghé bên vai, có chút ủy khuất cùng đau lòng nhìn Natsuhiko.
Tựa như là vì Natsuhiko bỏ ra quá nhiều vì nó, còn bản thân lại chỉ sắm mỗi bộ quần áo, nên có chút xót xa.
Nó biết số tiền này khó kiếm thế nào.
Natsuhiko vì đi tìm việc mà bị biết bao châm chọc và khiêu khích, bị cự tuyệt biết bao lần.
Vì nó, có thể nói Natsuhiko đã nỗ lực hết sức có thể.
- Không cần thương ta, ngươi phải cố gắng trưởng thành, đó mới là hồi báo lớn nhất với ta.
Natsuhiko cười, lấy một viên kẹo Poké óng ánh từ trong hộp được đóng gói kỹ.
“Wee...dle wee...dle! !”
Weedle kiên định nhẹ gật đầu, nhìn kẹo Poké trong lòng bàn tay cậu, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Thấy nó thèm, Natsuhiko càng cười tươi, cố ý cầm kẹo Poké hướng về phía mặt trời.
Ánh nắng xuyên qua kẹo Poké màu xanh lá óng ánh, mắt thường không thể nhìn thấy bất kỳ tạp chất nào. Kẹo Poké trung cấp tỏa ra mùi thơm ngát, bên trong xen lẫn mùi hôi như ẩn như hiện.
- Ồ, đây chính là kẹo Poké kết hợp năng lượng hệ Bọ và năng lượng hệ Độc sao?
Natsuhiko cố ý kéo dài giọng, mắt liếc nhìn Weedle.
Chỉ thấy mắt nó nhìn chằm chằm vào viên kẹo Poké, dáng vẻ không chờ đợi được nữa, nhưng lại không dám biểu lộ.
Lại có mấy phần đáng yêu.
Trong đôi mắt to bằng hạt đậu của nó chỉ còn hình bóng kẹo Poké.
- Không trêu ngươi nữa, này, ăn đi.
Natsuhiko cười khẽ, đưa kẹo Poké tới trước mặt Weedle.
“Wee...dle!”
Weedle kêu lên một tiếng vui mừng.
Nó ve vẩy cái đuôi, vội vàng nhận viên kẹo, lập tức ăn ngay trên vai cậu.
Lúc ăn được mấy miếng, nó còn nhịn không được rên lên mấy tiếng.
Nhìn bộ dạng thỏa mãn của nó, Natsuhiko cũng yên lòng, chẳng qua vẫn nhắc nhở nó:
- Ăn kẹo Poké rồi thì phải hấp thụ hết tất cả năng lượng đã ăn, như thế mới không lãng phí. Cho nên bắt đầu từ hôm nay, cường độ huấn luyện của chúng ta sẽ phải tăng lên, ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt đó.
Những lần huấn luyện trước cậu vẫn có chỗ khắc chế, bởi vì lo lắng huấn luyện quá độ sẽ mài mòn cơ thể vốn không mạnh của Weedle.
Hiện tại, cậu có thể tăng cường huấn luyện đối với Weedle.
“Wee...dle wee...dle!”
Weedle cúi đầu, vội vàng đáp lại, cũng không biết nó có nghe lọt được lời nào của Natsuhiko không.
Natsuhiko bất đắc dĩ lắc đầu, đi về câu lạc bộ
Anna ở quầy lễ tân đang giũa móng tay thấy cậu xách túi lớn túi bé, cười trêu:
- Natsuhiko, hôm qua được chi trước nhiều lương như vậy, hôm nay đã đi mua sắm đã đời rồi hả?
- Đúng vậy.
Natsuhiko gật đầu xem như chào hỏi.
- Vậy cậu cần phải khắc chế một chút, dù sao…
Cô nàng liếc nhìn Weedle trên vai cậu.
- Ừm.
Cũng không vì cô ám chỉ Weedle mà biểu thị gì cả.
Lý giải và nhận thức của số đông người cũng không nhất định là đúng, không để ý tới ánh mắt của người khác, giữ vững quyết tâm và kiên trì trong lòng mới có thể làm được chuyện mà người khác không làm được.
Về đến phòng, Natsuhiko cất đồ gọn gàng, đem theo mấy viên kẹo Poké rồi lập tức mang theo Weedle đi tới phòng huấn luyện.
Sau khi chạy vài vòng quanh phòng huấn luyện, kết thúc làm nóng người, chuẩn bị cho thời gian huấn luyện chân chính thì Anna lại tới tìm cậu.
Cùng đi với cô là thiếu niên tự luyến Kenji ngày hôm qua la hét bao Natsuhiko cả ngày.
Thấy Natsuhiko những lúc không có nhiệm vụ bồi luyện đều kiên trì huấn luyện, đầu toát đầy mồ hôi, Anna vẫn có chút bội phục từ đáy lòng.
Người cố gắng kiểu gì cũng sẽ lưu lại ấn tượng tốt với người khác.
- 0451 ở đây, tôi không quấy rầy mọi người nữa.
Anna nói xong, lập tức đóng cửa rồi rời đi.
- Natsuhiko, tôi lại tới, mọi người đang chuẩn bị huấn luyện sao?
Kenji tỏ ra quen thuộc hỏi.
- Ừ.
Natsuhiko khẽ đáp.
- Hôm nay muốn bồi luyện gì? Đối chiến hay là huấn luyện?
- Hì hì, chúng ta cùng nhau huấn luyện đi.
Giống Natsuhiko, Kenji triệu hoán Bulbasaur, bộ dạng kích động.
“Bulba...saur~~”
Bulbasaur vừa ra, thấy Weedle, lập tức hấp tấp lắc cái mông nhỏ mập mạp, chạy tới trước mặt Weedle, khẽ gọi.
“Wee...dle!”
Weedle cũng lên tiếng chào nó.
Trải qua trận đối chiến và huấn luyện ngày hôm qua, Weedle và Bulbasaur cũng coi như thân thiết.
Thấy Natsuhiko cũng dấn thân huấn luyện làm gương tốt, Kenji rất bội phục, Bulbasaur cũng rất bội phục Weedle khi thấy độ khó huấn luyện của Weedle gấp mấy lần mình.
- Vậy chúng ta bắt đầu thôi, cậu có thể thử cùng làm, hoặc là dựa theo những điều hôm qua tôi dạy cho cậu rồi tiến hành làm.
Nói xong, Natsuhiko cũng không để ý tới Kenji nữa mà tiếp tục huấn luyện Weedle.
- Được rồi, được rồi, anh cứ thoải mái.
Kenji tùy ý phẩy tay, cũng không ra vẻ “ta đây là hội viện”.
Tròng mắt của nhóc con lại xoay tít, nhìn có chút dáo dác, dường như đang có ý đồ gì đó.
Natsuhiko không để trong lòng.
Sau khi chạy bộ làm nóng người kết thúc, giai đoạn huấn luyện thứ nhất vẫn là huấn luyện độ chính xác của chiêu thức.
Tăng độ thuần thục của kỹ năng đang nắm giữ luôn là nội dung chính yếu, nằm ở vị trí đầu trong bài huấn luyện của Natsuhiko.
Pokémon có thể học được rất nhiều chiêu thức, có một số là Pokémon tự động lĩnh ngộ được khi trưởng thành, có một số thì cần phải đặc huấn đặc biệt mới có thể học được, còn có một số thì bắt nguồn từ Pokémon truyền thừa, cũng được gọi là kỹ năng di truyền.
Bất kể thế nào, lĩnh ngộ một chiêu thức rất khó.
Muốn tinh thông chiêu thức đã học lại càng khó hơn.
Nhưng khó nhất vẫn là khai phát chiêu thức đã có đến cực han.
Trong thời gian có hạn, cũng không truy cầu Pokémon nắm giữ được nhiều hay ít chiêu thức, chiêu thức cần chất chứ không cần lượng. Một chiêu thức dung hội quán thông, chiêu thức phù hợp với phương thức chiến đấu của bản thân và điều kiện của bản thân, thường thường có thể phát huy ra tác dụng hơn hai, ba thậm chí là nhiều chiêu thức không thuần thục.
Đối với số lượng chiêu thức, Weedle không có cái phiền não này, như vậy cái cần vẫn là nắm giữ các chiêu thức đã học thuần thục hơn.
Đó là quá trình tích lũy theo ngày tháng, không thể xong trong một lần.
Huấn luyện cũng là quá trình tích lũy tất yếu.
Giai đoạn thứ hai là có thể khai phát chiêu thức học được, Natsuhiko đặt mục tiêu thứ nhất cho Weedle là học được chiêu Bọ Cắn.
Hiện tại ăn kẹo Poké, trên lý luận hẳn là có thể nhanh chóng cảm ứng được năng lượng hệ Bọ từ đó học được.
Đợt huấn luyện thứ nhất kết thúc.
Natsuhiko thở hổn hển cùng Kenji dựa vào tường phòng huấn luyện, nhìn Weedle vẫn còn thừa tinh lực chơi đùa với Bulbasaur.
- Natsuhiko, vì sao anh muốn huấn luyện chung với Pokémon? Không phải Nhà huấn luyện chỉ cần chỉ huy Pokémon tác chiến là được sao?
Kenji đưa ra nghi vấn của mình.
Phù~~
Natsuhiko thở dốc, lau mồ hôi trên trán, nhìn Weedle hoạt bát, âm thầm gật đầu.
Tác dụng của kẹo Poké đã bắt đầu thể hiện, tinh lực của Weedle càng thêm dồi dào, có thể thích ứng với cường độ huấn luyện cao hơn.
Đồng thời đáp lại:
- Nhà huấn luyện sở dĩ được gọi là Nhà huấn luyện, là vì bọn họ sở hữu Pokémon đồng thời có thể chỉ huy Pokémon. Xưng hô Nhà huấn luyện không phải để chỉ một cá nhân mà là chỉ người có được Pokémon, Pokémon và người là một thể, nếu như tách người và Pokémon ra, như vậy danh xưng Nhà huấn luyện này có phần không quá phù hợp.
- Huấn luyện chung với Pokémon không chỉ để thu hoạch được cảm giác tán đồng nhiều hơn từ Pokémon, mà còn giúp Nhà huấn luyện thâm nhập hiểu rõ trạng thái, tập tính cùng tính cách của Pokémon. Chỉ khi suy xét được các phương diện của Pokémon thì lúc tác chiến mới có thể xuất phát từ góc độ của Pokémon, đưa ra phán đoán và quyết định chính xác kịp thời.
- Nói như vậy, cậu đã hiểu chưa?
Kenji như có điều suy nghĩ, gật đầu:
- Có phải giống lời các giáo viên thường nói, suy nghĩ và giải quyết vấn đề từ góc độ của Pokémon, như thế độ ăn ý giữa Pokémon và Nhà huấn luyện mới có thể cao hơn.
- Tổng kết rất hay.
Natsuhiko đồng ý nói.
Đó chính là chỗ tốt của tri thức.
Loại người như Kenji, thực ra đã thu hoạch được lượng lớn tri thức.
Chẳng qua thu hoạch tri thức và có thể lợi dụng được tri thức hay không là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Giống như kiếp trước học khoa học, ngoại ngữ, thu hoạch tri thức nhưng lại không biết nên vận dụng như thế nào.
Kenji tỏ vẻ đã hiểu, tròng mắt lại xoay chuyển, vừa định nói thêm gì đó thì bỗng nghe thấy…
“Bulba...saur!!”
Tiếng kêu đau của Bulbasaur truyền đến.