Chạy!
Natsuhiko và Weedle đã hẹn sẵn địa điểm hội hợp. Cậu ôm Weedle và hai quả Tanga bị tơ quấn quanh, nhìn không ra chút khác thường nào.
Quả mọng trông chỉ như loại quả bình thường, mùi thơm và ánh sáng lấp lánh trước đó đều không còn thấy nữa.
Chỉ là lúc này Natsuhiko và Weedle, hiển nhiên không có tâm tư chú ý tới điều này.
Trong đầu bọn hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ.
Chạy! Chạy nhanh xuyên qua rừng.
Lúc trước cậu ghi nhớ đường về và dọn dẹp Pokémon có tính công kích có khả năng xuất hiện trên con đường này chính là chuẩn bị cho thời khắc này.
- Phía trước có một cây đại thụ trụi lá… sau đó là một lùm cây gai… tiếp nữa cần đi vòng qua một cây đại thụ…
Natsuhiko đỏ bừng mặt.
Chỉ chốc lát, mồ hôi đã đổ đầy trên trán, thấm vào tóc, làm mờ mắt, dính dầu khắp sống mũi.
Cậu không chỉ phải chạy hết tốc lực mà đồng thời còn phải không ngừng quan sát cảnh tượng xung quanh, nhớ lại tất cả địa phương nhất định phải cẩn thận và chú ý.
Đây là khảo nghiệm lớn với cả thể lực và trí nhớ.
Một lúc sau, cậu không thể không mở miệng thở dốc kịch liệt, ngực phập phồng như ống bễ.
Cũng may là trong khoảng thời gian vừa rồi cường độ huấn luyện chung với Weedle không thấp, đồng thời vì làm gương cho Weedle, nên mỗi ngày cậu đều nỗ lực đến khi không kiên trì nổi mới nghỉ ngơi.
Hơn nữa khoảng thời gian này, cơm nước đã cải thiện hơn trước đó rất nhiều nên thân thể không còn yếu ớt như trước nữa.
Nếu không cho dù cướp được Quả mọng từ tay bọn Pokémon hệ Bọ thì cũng trốn không thoát.
Rầm rầm rầm. . .
Thế nhưng, bất kể cố gắng chạy thế nào, sau lưng vẫn truyền đến tiếng của đám Pokémon hoang dã, trong đó dẫn đầu chính là hai con Beedrill hai mắt đỏ hồng.
Beedrill nhấc hai cái ngòi nhọn ở chi trước, ra sức đập đôi cánh mỏng ở phía sau, dần dần kéo ngắn khoảng cách với Natsuhiko và Weedle.
Natsuhiko không để ý tới bọn chúng, chỉ vùi đầu chạy, lúc nhảy lúc lao qua, tất cả chướng ngại có khả năng gây trở ngại cho việc chạy trốn đều bị cậu nhẹ nhõm né tránh.
Nhưng cơ thể cậu cũng bị đủ loại cành nhọn, gai nhọn cào cho chật vật vô cùng, chỉ tội cho bộ quần áo mới mua không lâu cũng bị rách tả tơi trong quá trình chạy trốn.
Weedle ghé vào vai Natsuhiko, bảy đôi chân hồng mũm mĩm víu chặt vào áo của cậu, quay lại nhìn về phía đám Pokémon đuổi theo phía sau.
Tê tê tê ——
Từng sợi tơ chùm lưới liên tục được phun ra, không mong có thể tạo ra sát thương lớn bao nhiêu, chỉ cầu có thể làm chậm lại bước chân của đám Pokémon hệ Bọ đang truy kích.
Hai đầu sợi tơ được bắn dính lên thân cây ở hai bên đường chạy trốn, thiết trí tầng tầng cách trở.
Những con Pokémon nào đến quá gần thì nó lại phun ngay một tấm Lưới Điện, tiến hành hạn chế.
Weedle phụ trách ngăn cản truy kích, Natsuhiko phụ trách chạy trốn, một người một Pokémon phân công rõ ràng, đồng thời tin tưởng lẫn nhau.
Natsuhiko tin Weedle chắc chắn có thể ngăn cản truy kích, cho nên cậu không hề dành sự chú ý tới phía sau, chỉ không ngừng nhớ lại vị trí các vật cản, từ đó vạch ra con đường chạy trốn chính xác nhất.
Weedle cũng tin Natsuhiko chắc chắn có thể mang theo nó trốn thoát, cho nên nó chuyên tâm ngăn cản Pokémon ở phía sau, dùng toàn bộ khí lực và năng lực của mình.
Dưới sự hợp tác của bọn hắn, truy kích dù không tụt lại phía sau, nhưng làm thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách, tơ của Weedle thành thứ bọn chúng ghét nhất, nhưng lại không có cách nào, chúng nó chỉ có thể mãi ở phía sau.
Bất kể là Beedrill hay là Butterfree, hai loài có tốc độ nhanh nhất trong đám Pokémon truy kích cũng không có cách nào.
Oanh! Oanh! Oanh!
Bỗng, một bóng hình cuồng bạo mạnh mẽ từ sau lao lên trước.
Là Pinsir!
Cuối cùng nó cũng đuổi tới, kéo theo cơ thể đầy thương tích, cúi người, hai cái kìm như máy cắt sắc bén, tất cả cành cây, bụi cỏ, thậm chí là tơ của Weedle cũng không thể tạo thành trở ngại với nó.
Nó đến làm cho Weedle cảm nhận được áp lực cực lớn.
“Wee...dle!!”
Nó kêu lên trầm thấp, phần lớn chiêu thức đều rơi xuống người Pinsir.
Nhưng bất kể là Phóng Tơ, Kim Độc hay là Lưới Điện cũng không thể tạo cho nó tổn thương quá lớn, mà đau đớn dường như còn kích phát cơn giận của nó, khí lưu cuồn cuộn bên người, càng ngày càng tiến đến gần.
Đây là địch nhân mà Weedle hiện tại không thể chiến thắng.
Trong cơn giận dữ, Pinsir không đếm xỉa đến bất cứ thứ gì.
Tốc độ chạy của Natsuhiko cũng không thể nhanh hơn nó.
“Wee...dle!!”
Weedle nôn nóng, trong lúc nhả chiêu thức cũng gọi Natsuhiko.
Nó thấy hơi hối hận.
Nếu như không tiến vào khu rừng này, không đi tranh đoạt hai Quả mọng này, thì chắc chắn sẽ không rơi vào cục diện nguy hiểm như vậy.
Natsuhiko đã không còn khí lực để nói chuyện, chỉ đáp lại Weedle bằng ánh nhìn kiên định.
Mà ánh nhìn này khiến Weedle hơi sửng sốt, suýt chút nữa đánh mất thời gian Natsuhiko tranh thủ cho mình.
Chợt kịp phản ứng.
Không được hốt hoảng, phải bình tĩnh.
Cho dù Natsuhiko không nói, nhưng những lời nhắc thường hay nghe thấy trong lúc huấn luyện và đối chiến, giờ khắc này đang quanh quẩn trong đầu nó.
Tin tưởng Natsuhiko, cậu không từ bỏ thì còn có cơ hội!
Weedle tập trung, tiếp tục không ngừng phóng tất cả chiêu thức tới Pinsir.
Dù không thể tạo ra quá nhiều sát thương, dù không thể tạo ra quá nhiều trở ngại, nhưng chỉ cần kiên trì, cơ hội có thể sẽ xuất hiện.
Giờ khắc này đôi mắt nó trở nên chuyên chú vô cùng, gắt gao tập trung vào Pinsir, suy tính quỹ đạo chạy của Pinsir cùng kẽ hở nhìn như nhỏ xíu trên bộ giáp cứng rắn của nó.
Đó là nhược điểm của Pinsir!
Mắt Weedle sáng lên, tựa như bắt được điểm mấu chốt, ba cây châm độc bắn ra trong vô thức.
Bụp bụp ——
Ngay sau đó, trong biểu lộ ngoài ý muốn của Weedle, châm độc lượn một vòng cung xảo diệu, tránh qua vỏ giáp xác cứng rắn trên chân Pinsir, chui vào khe hở nhỏ có cơ thịt dẻo dai giữa hai mảnh giáp.
"Pin...sir! ! !"
Pinsir như bị trọng thương, rống lên thảm thương, bước chân lập tức trở nên cứng nhắc, lảo đảo một cái, nặng nề ngã rầm xuống đất, thậm chí còn vì quán tính lớn mà còn lăn mấy mét trên đất mới dừng lại.
Có tác dụng!
Mắt Weedle ánh lên kinh hỉ.
Chẳng qua nó cũng không cao hứng được lâu, bởi vì bị Pinsir phân tán sự chú ý, hai con Beedrill đã nhanh chóng tiếp cận cách đó không xa, Weedle thậm chí có thể cảm giác được cái lạnh băng tới từ mấy cái ngòi nhọn sắc bén kia.
Nguy rồi!
Rào ~~
Bỗng, ngay thời điểm Weedle tưởng là đã toang, Natsuhiko vẫn luôn chạy, rốt cục cũng chạy tới địa điểm then chốt trong kế hoạch của cậu.
Một dòng suối không chảy quá xiết.
Đây là địa điểm an toàn tránh được truy kích nằm trong kế hoạch của cậu!
Natsuhiko một tay nắm lấy Weedle trên vai, một tay ôm hai Quả mọng quý giá vào trong ngực, hít một hơi thật sâu, ba chân bốn cẳng, nhảy thẳng vào trong dòng nước.
Ùm~~~
Nước suối đêm cuối thu lạnh thấu xương, cậu suýt nữa có vọng động muốn nhảy ra. Dòng nước chảy ngược vào lỗ tai, lỗ mũi, Natsuhiko ôm Weedle vào ngực, thân thể co ro, tùy ý để dòng nước cuốn đi.
Mà đám Pokémon hệ Bọ truy kích phía sau thấy thế tức giận không thôi.
Nhưng bọn chúng lại có sự kiêng kị với nước theo bản năng, đặc biệt là sau khi Natsuhiko rơi vào trong nước thì đã không còn hình bóng.
Quả mọng cũng không còn tỏa ra mùi thơm, nên chúng nó cũng không có biện pháp tiếp tục truy kích.
Sau khi tức giận bay quanh mặt nước mấy chục vòng, chúng chỉ có thể mang theo nỗi lòng không cam cùng nộ khí không có chỗ phát tiết, dần dần thối lui.
Mà ở một nơi khác, Natsuhiko nín thở nhảy xuống nước cũng bắt đầu thấy khó thở. Sau khi xác định trôi ra đủ xa, cậu mới ngoi đầu lên mặt nước, kéo cơ thể tê rần, bơi lên bờ.
Cậu nằm rạp xuống bờ đất bên dòng suối, để Weedle sang một bên.
Weedle lần đầu bị ướt thế này cũng rùng mình, mãi đến khi chân chạm đất mới lấy lại được tinh thần.
Một người một Pokémon, nhìn hai Quả mọng nhỏ trong vạt áo, nhìn nhau…. cười.