Đã biết trước thể nào cũng sẽ có tập kích nên không có gì phải hốt hoảng, Natsuhiko không chỉ chờ nó xuất hiện mà còn chờ Weedle vận sức phát động.
Natsuhiko nhìn qua màu lông, trình độ mài răng và chiều dài đuôi của Raticate, cũng không khó để dánh giá thực lực của con Raticate này.
Natsuhiko nghiên cứu tri thức Pokémon kết hợp với việc không ngừng học tập tri thức đào tạo Pokémon, cậu đã có một chút năng lực phán đoán cơ sở, hoặc có thể nói đây là năng lực cơ bản của mỗi một Nhà bồi dưỡng, nếu không thì sao có thể chế tạo kẹo Poké thích hợp cho Pokémon.
Pokémon: Raticate
Hệ: Thường
Đặc tính: Không biết
Thực lực ước định: Cấp Hợp cách.
Chiêu thức nắm giữ: Không biết
Lông tạp nham, răng bị mài mòn nhưng mọc chậm, cơ thịt không nở đã thế còn bị cắn rớt một miếng nhỏ, nhìn là biết thực lực con Raticate này thế nào.
Chênh lệch về thực lực lại có thời gian súc thế chuẩn bị, chiến đầu như vậy căn bản không cần lo lắng.
- Lưới Điện.
Lệnh vừa phát, một tấm lưới điện to lập tức bắn ra từ miệng của Weedle, không hề có chút bất ngờ bọc lấy Raticate, dòng điện kích thích làm lông trên người nó dựng đứng lên.
Xẹt~~~
Raticate vọt tới được một nửa lập tức bị quật ngã, nó giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại bị lưới dính gắt gao cuốn lấy, động tác vốn linh hoạt trở nên trì độn do bị dòng điện kích thích.
- Kim Độc.
Phập phập phập~~~
Sau khi ba cây kim độc đâm vào cơ thể Ratictate, độc tố mãnh liệt nhanh chóng lan tràn, với thực lực và trạng thái bây giờ của Raticate, nó căn bản không đỡ nổi độc tố ăn mòn.
Đây là nghiền ép trên thực lực cũng là nghiền ép trên chiến thuật, kết quả cuộc chiến đương nhiên sẽ không ngoài ý liệu.
Raticate càng giãy dụa trên mặt đất, độc tố lây lan càng nhanh.
Thấy nó không còn năng lực phản kháng, Natsuhiko cũng không dừng lại lâu mà tiếp tục di chuyển qua lùm cỏ rậm rạp.
Trận chiến vừa phát sinh dường như cũng là ví dụ hoàn hảo mỗi khi Natsuhiko và Weedle đối mặt với Pokémon hoang dã dọc theo con đường này.
Mặc dù trải qua thời gian không dài nhưng sự tiến bộ của Weedle tuyệt đối kinh người.
Nếu như trở lại lúc cướp Quả mọng, ngoại trừ con Pinsir kia, Weedle chẳng ngán bất cứ con nào trong đám còn lại, cho dù là Beedrill hình thái cuối cùng của nó cũng vậy.
Từ đó có thể nhận ra sự quan trọng của Nhà huấn luyện với sự trưởng thành của Pokémon.
Dù sao đối với Pokémon hoang dã mà nói, không có cái gọi là huấn luyện, chỉ có sinh tồn, sinh tồn tốt hơn, đó là hết thảy với bọn chúng.
Ngoại trừ một số Pokémon thiên phú dị bẩm hoặc là tính cách bản thân hiếu thắng thì số khác chắc chỉ có thể dừng lại tại cấp Ưu việt, cấp Thâm niên, có thể lên đến cấp Kiệt xuất đã ít càng thêm ít.
Đường nhiên cũng không thể bài trừ một số tình huống ngoài ý muốn.
Sau khi trải qua mấy lần chiến đấu, Natsuhiko và Weedle rất thuận lợi xuyên qua lùm cỏ rậm rạp này.
Sự tồn tại của nó chính là một đường ranh giới thiên nhiên.
Qua nó, rừng rậm sẽ càng thêm thần bí và nguy hiểm, trong không khí tràn ngập tạp vị, thế đã đủ nói rõ hết thảy.
Cây cối rậm rạp che nắng, khiến cho không khí trong rừng rậm tựa hồ lạnh thêm mấy phần.
Bốn phía có thể thấy được đường Pokémon đi, các loại dấu chân Pokémon như ẩn như hiện, cũng chứng tỏ mức độ sinh động của Pokémon trong khu rừng này không phải rừng rậm xung quanh thành phố Saffron có khả năng so sánh.
Ào ào~~
Tiếng nước chảy mơ hồ truyền vào tai Natsuhiko.
Natsuhiko xem bản đồ, xác định vị trí của mình trên bản đồ.
- Hướng nước chảy không ngược chiều với hướng mình cần đến, tới gần dòng nước càng có cơ hội tiếp xúc một số Pokémon hệ Cỏ thích nước.
Natsuhiko nhanh chóng đưa ra phán đoán, tiến lên theo dòng chảy.
Đương nhiên rồi nước là căn nguyên của vạn vật, hoạt động xung quanh đấy không chỉ có Pokémon hệ Cỏ, mà còn có không ít Pokémon không thể rời khỏi nước.
Chính vì vậy mà khi Natsuhiko và Weedle tới gần nguồn nước thì đã gặp ngay một con Pokémon.
Một con Pokémon loài linh trưởng với bộ lông ngắn màu vàng nhạt, cái đầu không lớn nhìn qua có chút khảu khỉnh bụ bẫm, trên mặt là một cái mũi heo, đằng sau là chiếc đuôi nhỏ dài phía cuối hiện lên màu nâu nhạt.
Cái đuôi sau mông nó khẽ đung đưa, đôi chân nhỏ ngắn đang toàn lực cất bước. Mặt nó đầy kinh hoảng, bên khóe mắt vẫn còn đọng nước, nó vừa hét vừa nhảy tọt vào trong nước.
- Mankey?
Pokémon hệ Giác đấu – Mankey, ấn tượng đầu tiên của Natsuhiko với loài Pokémon này là sống quần cư, rất dễ phẫn nộ, một khi phẫn nộ nó sẽ hoàn toàn quên đi sợ hãi, từ đó liều lĩnh phát động công kích.
Mà ấn tượng thứ hai của Natsuhiko về Mankey là, bất kể là Mankey hay là hình thái tiến hóa của nó Primeape đều có thể học được một trong những chiêu thức chung cực của Pokémon hệ Rồng là Rồng Bạo Loạn [Outrage].
Chặt Chữ Thập [Cross Chop], Đấm Trực Diện [Close Combat] của hệ Giác đấu cộng với Rồng Bạo Loạn, sự kết hợp đúng chuẩn mỹ học bạo lực.
Nhưng bây giờ con Mankey này lại rất sợ hãi, đã thế còn nhảy vào môi trường nước mà mình không thích.
Một giây sau, Natsuhiko lập tức rõ nó đang sợ thứ gì.
Vo ve vo ve~~~
Thanh âm nhanh chóng truyền đến, lúc cậu nhìn thấy chủ nhân của âm thanh ấy, cơ mặt không nhịn được cứng đờ, thoáng xê dịch bước chân để mình nấp kỹ hơn trong bụi cỏ, đồng thời đưa tay đè cái đầu đang tò mò của Weedle xuống.
Chỉ thấy, một đàn Beedrill lít nha lít nhít, mang theo đôi ngòi dài, khí thế hung hăng bay ra từ trong rừng, bộ dáng tỏ ra thâm cừu đại hận.
Mà mục tiêu của bọn nó chính là con Mankey kia.
Đối mặt với một đàn Beedrill, đừng nói là một con Mankey cho dù là một đàn Mankey chỉ sợ cũng không nhất định chống đỡ được.
Cái này mà còn không sợ? Chịu chết hả?
- Con Mankey kia đã làm gì mà dẫn cả đàn Beedrill tới thế này.
Natsuhiko yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, cậu đã có một nhận thức hoàn toàn mới về mức độ nguy hiểm của khu rừng này.
Cậu không dám hành động lung tung mà đàng hoàng ngồi đợi.
May mà đàn Beedrill cũng không phải là Pokémon quá kiên nhẫn, sau khi chúng cảm nhận được khí tức của Mankey biến mất liền tức giận rời đi.
Hai ngọn thương sắc nhọn và ngòi ở đuôi đã nói lên sự cường đại của bọn nó.
“Phù~~~”
Nhìn thấy mấy chục con Beedrill theo đường cũ rời đi, Natsuhiko thở phào nhẹ nhõm.
“Wee…dle~~~”
Weedle cũng học theo cậu, thở phào một hơi.
Cho nên ở ngoài hoang dã cũng không thể vì mình có chút thực lực mà tự cao tự đại, hiện thực tàn khốc luôn có thể cho một gậy vào đầu người ở thời điểm thích hợp.
Sau khi xác định đàn Beedrill sẽ không quay lại, Natsuhiko mới chậm rãi đi ra.
“Man…key!!!”
Chợt, sau khi Natsuhiko và Weedle ra khỏi bụi cỏ, một cái đầu bỗng thò lên mặt nước, thở hồng hộc, trong mắt mang theo một ít may mắn, một ít chế giễu.
“Man…key!! Man…key!!”
Mankey tựa hồ ngờ ngợ phát hiện…
Nó không biết bơi!
Lúc thấy Natsuhiko và Weedle ở trên bờ, nó lập tức la lớn tìm kiếm trợ giúp.
Natsuhiko nhìn Mankey dần dần bị dòng nước cuốn đi, cũng không để ý tới nó, chuẩn bị cùng Weedle rời khỏi địa phương nguy hiểm không biết Beedrill có xuất hiện lại hay không này.
“Man…key!! Man…key!!””
Thấy Natsuhiko không để ý tới mình, Mankey tức thì gấp gáp. Nó đảo tròn con mắt, đưa tay gãi lên bộ lông không rậm của mình. Một thứ mềm mại, óng ánh, phản xạ dưới ánh mặt trời xuất hiện trong tay nó.
“Wee…dle~~”
Weedle có cảm giác, nhịn không được quay lại nhìn Mankey, khi thấy thứ trong tay nó, đôi mắt lập tức sáng ngời.
- Hử?
Chú ý tới phản ứng của Weedle, Natsuhiko cũng quay đầu nhìn lại.
- Đây là… mật Beedrill?
Sau khi xác định được thứ trong tay Mankey, Natsuhiko có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng minh bạch vì sao Mankey lại bị đàn Beedrill “truy sát”.
Cái tên to gan này lại dám đào tổ Beedrill?
Mankey kêu to, quơ mật ong trong tay, tựa hồ nguyện ý dùng thứ này để được cứu mạng.
Natsuhiko trầm ngâm một lúc, nói với Weedle:
- Cứu nó, Phóng Tơ.