Trong mưa.
Natsuhiko mặc bộ quần áo không vừa người, đi đôi giày không vừa chân, miệng ngậm nửa miếng bánh mì, trên vai có một con Pokémon màu vàng đất nhỏ nhắn nằm sấp, bước chân ra khỏi con ngõ.
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Weedle nhìn miếng bánh mì trong miệng cậu, chỉ lặng lẽ nuốt nước bọt mà không dám biểu lộ.
Sự chỉ huy kiên quyết, không cho chất vấn vừa rồi của Natsuhiko vẫn làm cho nó thấy sợ hãi.
Dường như nhận ra tâm tư của nó, Natsuhiko cầm bánh mì, xé một miếng nhỏ, đưa tới trước mặt Weedle đang ở trên vai mình.
“Wee...dle…”
Weedle khẽ kêu, chớp đôi mắt nhỏ, như đang hỏi:
“Cái này cho ta sao?”
Natsuhiko khẽ sờ vào lưng nó, trên lớp vỏ nhìn như bóng loáng, có những sợi lông tơ không dễ thấy được, Weedle nheo mắt lại, biểu lộ cảm giác hưởng thụ.
- Ăn đi, vừa rồi làm rất không tệ.
Natsuhiko nhẹ giọng tán thưởng.
Sau khi có đồ ăn vào bụng, cơn đau quặn bụng cuối cùng cũng được làm dịu, tứ chi cuối cùng cũng có chút khí lực.
“Wee…dle!”
Nghe cậu nói vậy, Weedle vui cười cong mắt, dùng ngòi nhọn trên đuôi nhận bánh mì, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Weedle là Pokémon hệ Bọ, chỉ cần ăn lá cây là có thể thỏa mãn nhu cầu của bản thân.
Nhưng nếu thế, cấp độ cao nhất mà Weedle đạt được cũng chẳng thể cao hơn mấy con Beedrill bình thường ở trong rừng.
Kẹo Poké và đồ ăn cho Pokémon là lựa chọn tốt nhất, chỉ là hiện tại Natsuhiko còn chưa có tài lực để mua chúng, cái bánh mì này chính là thứ đáng giá nhất của cậu.
Mọi người đều nói, tình cảm chân chính không thể hiện ở lúc người ta giàu có nhất cho bạn nhiều hay ít mà thể hiện khi người ta chỉ còn lại một ổ bánh mì, người ta có chia một nửa cho bạn hay không.
Lần đầu Weedle tiếp xúc với Natsuhiko, ấn tượng về cậu cũng không tốt.
Nhưng thời khắc này, nó cảm nhận được sự chân thành của Natsuhiko.
Nó vừa ăn bánh mì vừa khẽ dụi vào cổ Natsuhiko lấy lòng.
Pokémon là một sinh vật rất đơn giản, chúng sở hữu lực lượng cường đại, tâm tư lại không phức tạp, ai đối xử tốt với bọn chúng, ai đối xử không tốt với bọn chúng, chúng đều cảm nhận tinh tường.
Ít nhất hiện giờ, Weedle đã quên đi bộ dạng đáng sợ trước đó của Natsuhiko.
Cảm giác được xúc cảm mát lạnh từ cổ, Natsuhiko cười.
Nhét nốt mẩu bánh mì còn lại vào miệng, không để sót chút vụn bánh nào dính ở đầu ngón tay.
Cậu nhanh chóng thích ứng với thân phận bây giờ.
Có lẽ là do ký ức dung hợp nhanh chóng.
Cậu từ trong túi quần lấy ra một ít tiền, đây là lợi tức cậu “mượn” từ trên người gã mặt sẹo và hai tên chó săn của gã.
Tờ tiền giấy vo tròn, lẻ tẻ mấy đồng xu.
Số tiền cũng không lớn, tổng cộng chỉ có 33 đồng Liên đoàn.
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu cậu cầm nhiều tiền thế này.
Chỉ là đối với cậu hiện giờ mà nói, chỗ đấy dùng để bồi dưỡng Pokémon vẫn chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Trời mưa, đường phố cũng vắng người.
Natsuhiko rảo bước trên đường, rời khỏi nội thành phồn hoa, đi tới một căn nhà cũ nát ở ven thành phố.
Trong nhà, vật liệu xây dựng đổ ngổn ngang, nóc nhà thủng một lỗ lớn, bên góc nhà chất đầy rơm rạ, đây từng là chỗ an thân của Natsuhiko.
Cũ nát, lộn xộn.
Những cũng tốt hơn là dầm mưa.
Natsuhiko nhóm một đống lửa, lẳng lặng ngồi trước đống lửa, để ngọn lửa mang đến ấm áp cho cơ thể lạnh băng, đồng thời cũng để ngọn lửa hong khô quần áo trên người.
Weedle trái lại rất vui vẻ.
Nó bò qua bò lại trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí tới gần ngọn lửa, tò mò thứ đỏ rực, nóng cháy kia là cái gì. Nó đưa đuôi tới gần, kết quả là bị bỏng. Chú sâu róm ủy khuất méo miệng nhưng lại mau chóng quên đi, nhanh như chớp chạy tới vị trí lỗ thủng trên nóc nhà, nơi nước mưa hội tụ. Weedle thè lưỡi liếm nước mưa lạnh buốt, run một cái.
Sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, nó nhúng đuôi vào trong nước mưa.
Cái lạnh xoa dịu cái nóng trên đuôi, nó thoải mái nheo mắt lại, rên rỉ.
“Wee...dle…”
Làm xong những chuyện này, Weedle lại chạy lên đống đá chất đống, kiêu ngạo như dũng giả leo lên núi cao, sau đó lại chạy tới bên người Natsuhiko. Nó hít hà rơm trên mặt đất, nhặt một cọng rơm, khẽ cắn, mùi vị chắc chắn là rất tệ, nó cấp tốc nôn ra ngoài.
Nó vừa ra đời nên hiếu kỳ như một đứa trẻ, tò mò với tất cả mọi thứ trong căn nhà cũ nát.
Cuối cùng khi đã chơi mệt, nó mới tìm một vị trí thoải mái trong ngực Natsuhiko, cuộn mình chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Weedle mệt lử, Natsuhiko cười bất đắc dĩ.
Cuộn một góc áo khẽ trùm lên người nó.
Weedle không tự chủ xoay người, vùi mình vào trong lớp áo ấm áp, con mắt nhắm lại hiện ra đường cong.
Natsuhiko tiếp tục nhìn đống lửa bập bùng.
Ánh lửa lóe lên trong con ngươi.
Cậu đang tự hỏi.
Sống sót như thế nào trong thế giới này, làm thế nào mới lợi dụng được ưu thế của bản thân.
Về thế giới cũ?
Nếu có cơ hội đó, cậu sẽ cân nhắc, nhưng lại không có, mà có thì cũng không cần lãng phí tinh lực một cách dư thừa.
Lại cúi đầu nhìn Weedle an tĩnh.
Trong đầu hiện lên câu nói mà những người yêu thích Pokémon ở kiếp trước hay nói.
Không có Pokémon phế vật, chỉ có Nhà huấn luyện phế vật.
Pokémon như Weedle, giá trị chủng tộc thấp, kỹ năng ít, sức chiến đấu yếu, thậm chí nó còn không bằng họ hàng gần của nó là loài Caterpie, ít nhất bọn nó còn có khát vọng xa vời tiến hóa thành Rayquaza.
Nhưng cũng không thể cứ vậy mà bỏ qua tiềm lực trưởng thành của nó.
Hình thái tiến hóa cuối cùng của Weedle là Beedrill, cũng là một Pokémon phổ biến.
Beedrill trong tay thủ lĩnh Băng Hỏa Tiễn – Giovanni, chính là điển hình của nó, có thể hành hung Thiên vương, Quán quân.
Hơn nữa, Beedrill còn có tiến hóa Mega, chứng tỏ Pokémon này có thể có tiềm lực cao hơn.
Nhưng tiềm lực của Pokémon là một chuyện, Nhà huấn luyện đào tạo ra sao lại là chuyện khác.
Đào tạo một con Pokémon, đặc biệt là Pokémon có điểm xuất phát tương đối thấp như Weedle, muốn đi đến độ cao như các Pokémon khác, cần lượng lớn tài nguyên cùng phương pháp huấn luyện chính xác nhất.
Những thứ này, hiện tại Natsuhiko không có.
Cũng không thể nói là không có gì cả, ít nhất trên phương pháp bồi dưỡng Pokémon, cậu vẫn có chút ý tưởng bắt nguồn từ thế giới kiếp trước.
Mà bây giờ thứ hạn chế cậu là tài nguyên, là tài lực, là tiền.
Trong túi chỉ có 33 đồng Liên đoàn, có đủ cho cậu và Weedle ăn mấy ngày không đã là vấn đề.
Cho nên, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng làm thế nào để thu hoạch được tài nguyên, về điểm này, thực ra cậu còn một lựa chọn dễ dàng hơn.
Đó chính là để Weedle trưởng thành tự do, chỉ cần tiến hóa thành Beedrill thì sẽ có chiến lực cơ sở nhất định.
Chu kỳ Weedle trưởng thành rất ngắn, có thể nói nó là một trong những Pokémon tiến hóa nhanh nhất trong tất cả Pokémon.
Sau đó dựa vào Beedrill sau khi tiến hóa, tìm cơ hội thu phục Pokémon có tiềm lực cao hơn, dễ bồi dưỡng hơn.
Chỉ là làm vậy, bỏ qua hai giai đoạn đào tạo quý giá là Weedle và Kakuna, cuối cùng Beedrill sẽ xem như phế bỏ.
Lấy một con Pokémon đổi lấy khả năng lớn hơn?
Có lẽ, trước đó Natsuhiko có thể dễ dàng đưa ra quyết định này, nhưng bây giờ nhìn Weedle co ro trong ngực, tràn ngập tín nhiệm và ỷ lại với cậu…
Cậu từ bỏ.
- Chúng ta giống nhau, đều thuộc tầng lớp thấp nhất trong chuỗi sinh vật, nhưng ta không cho rằng chúng ta sẽ luôn ở tầng lớp thấp nhất.
Khẽ vuốt ve Weedle, Natsuhiko đưa ra quyết định.
Nghĩ biện pháp kiếm tiền!
Làm Nhà huấn luyện, phương pháp kiếm tiền nhanh nhất là gì?
Bằng hiểu biết trước mắt với cái thế giới này của Natsuhiko mà nói thì đó là đối chiến!
Nhưng dựa vào một con Weedle vừa mới ra đời không lâu, kinh nghiệm chiến đấu bằng không, muốn chiến thắng người khác, đó không khác gì người si nói mộng.
Cho nên cậu thoáng thay đổi mạch suy nghĩ.
Trong lòng đã có ý tưởng, chẳng qua điều kiện tiên quyết là Weedle phải có tiến bộ, chí ít không biểu lộ ra bộ dạng Pokémon mới sinh nữa.
Nghĩ nhiều hao phí nhiều tinh lực, sau khi dần bình ổn, cơn buồn ngủ kéo tới.
Ôm Weedle, dựa vào tường, mượn hơi ấm từ đống lửa, Natsuhiko nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Một trận mưa, một căn nhà đổ nát, một người cùng một con Pokémon.
Câu chuyện bắt đầu từ đây.