“To…ge…pi!” Togepi đầy ngạc nhiên, thò đầu ra, lập tức thấy được Natsuhiko với bộ mặt nặng nề. Dường như chú ý tới phản ứng của Togepi, Natsuhiko cười, sờ đầu nó. Lần này, Togepi không cự tuyệt, chỉ ngơ ngác ngây người, lại ngẩng lên nhìn gương mặt cậu. Giờ khắc này nhóc con không biết nên diễn tả tâm trạng mình thế nào. Nó chỉ yên lặng dụi đầu vào ngực Natsuhiko. Rất ấm. Từ khi ra đời đến nay, nó chưa hề cảm thụ được sự ấm áp và an tâm nào như này. Giờ khắc này,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.