Kenji mặc quần áo đơn giản, đeo ba lô, cũng rất ra dáng người đi mạo hiểm
- Natsuhiko, anh ăn mặc kiểu gì thế này?
Thấy bộ dạng của Natsuhiko, Kenji kinh ngạc hỏi.
- Hôm qua xảy ra chút chuyện, không kịp thay.
Natsuhiko chẳng để tâm tới cách ăn mặc của mình.
- Còn cả Weedle của anh nữa… sao nó lại to lên nhiều thế?
Cậu nhóc chỉ vào Weedle trên vai Natsuhiko, khoa tay tạo dáng khuếch đại.
- Nó ăn nhiều quá đó mà.
Natsuhiko không muốn nói quá nhiều về thay đổi của Weedle, đi thẳng ra ngoài cửa.
- Ăn nhiều?
Kenji ra vẻ chẳng tin, nhưng vẫn bước nhanh đi theo.
Trước cửa câu lạc bộ, một chiếc ô tô sang trọng đang đỗ ngay đó, cửa sau đã được mở sẵn.
Natsuhiko chưa kịp phản ứng, Kenji đã bước thẳng lên xe, vẫy tay với Natsuhiko còn đứng ngoài:
- Anh còn chờ gì nữa? Lên xe thôi.
Natsuhiko mím môi.
Cậu biết gia đình Kenji khá giả nhưng lại không ngờ là sẽ giàu như vậy. Giá của chiếc ô tô này ít nhất cũng phải mấy triệu đồng Liên đoàn.
So sánh với nhóc ấy, khoản tiền lương Natsuhiko cố gắng kiếm được bỗng trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Sau khi hơi do dự, cậu bước lên xe.
Sau khi lên xe, Weedle tò mò đánh giá, ngửi mùi, kiểm tra đó đây. Đây là lần đầu nó được ngồi lên loại phương tiện giao thông khác ngoài xe buýt.
- Bác Fu, đến cửa hàng trước.
Kenji hô
- Vâng, thiếu gia.
Một người đàn ông lớn tuổi mặc trang phục quản gia ngồi vị trí kế bên tài xế, cười híp mắt, quay đầu đáp.
Ô tô từ từ khởi động, rất ổn định.
- Không đến rừng Shigeki sao?
Natsuhiko hỏi.
Kenji liếc mắt qua, thoáng chút không hài lòng nói:
- Anh mặc thế này sẽ bị bạn của em dị nghị, đi đổi quần áo cho anh trước đã.
Ô tô chạy rất ổn định nhưng tốc độ không hề chậm.
Rất nhanh, chiếc xe đã đỗ trước một cửa hàng hoa lệ.
Cửa hàng nằm ở khu vực phồn hoa nhất thành phố Saffron, mặt tiền cửa hàng cũng tương đối lớn, trang trí lại càng không thể dùng từ “hoa lệ” đơn giản để hình dung.
“Phục Sức Sato.”
Biển hiệu lớn đơn giản nhưng không tầm thường treo trên cửa.
Natsuhiko đứng ở cửa ra vào, trầm mặc.
- Thời gian của chúng ta không nhiều, đừng nhìn nữa, mau vào thôi.
Kenji sải bước đi vào, nói với Natsuhiko.
Quả nhiên, người có thể sở hữu thân phận hội viên Câu lạc bộ Đối kháng Pokémon Silph không ai là người bình thường, chỉ một cửa hàng này thôi cũng đủ để thấy được tài lực của gia đình Kenji.
Sống ở thành phố Saffron mấy ngày, Natsuhiko đã biết chút về tình hình nơi này. “Phục sức Sato” là công ty thời trang số một, số hai ở thành phố Saffron, tài sản lên đến mấy trăm triệu, thậm chí mấy tỷ đồng Liên đoàn.
Natsuhiko chép chép miệng, đi vào.
Băng Hỏa Tiễn nắm Câu lạc bộ Đối kháng Pokémon Silph trong tay có vẻ như không chỉ là để Công ty Silph cung cấp số liệu Pokémon, nói không chừng nó còn là cầu nối liên lạc thậm chí là triển khai hợp tác với các công ty và gia tộc to to nhỏ nhỏ trong thành phố Saffron.
- Mọi người mau tới đây, giúp người anh em này của tôi đổi một bộ trang phục, thời gian của tôi không nhiều, chỉ có một yêu cầu, anh tuấn!
Kenji vỗ tay, thuần thục chào hỏi nhân viên trong cửa hàng.
Nghe được mệnh lệnh của cậu nhóc, nhóm nhân viên cửa hàng lập tức hành động.
Natsuhiko đứng đó lập tức bị bọn họ nhấc tay nhấc chân, như giật rối cạn, căn bản không thể nói bất cứ lời nào.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, đây là lần đầu tiên cậu được hưởng thụ đãi ngộ này.
Bởi vì Kenji nói không có nhiều thời gian nên động tác của nhóm nhân viên cửa hàng vô cùng nhanh chóng.
Lúc rời đi, Kenji biểu lộ vô cùng hài lòng, bộ dáng của Natsuhiko đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Natsuhiko mặc một cái áo gi lê đen bó sát người, đeo dây chuyền vàng thời thượng, khoác một cái áo vest đen già dặn, trên áo còn gắn thêm một ít trang sức to to nhỏ nhỏ, kết hợp với một chiếc quần âu bó không ảnh hưởng tới hành động cùng với một đôi giày da tinh xảo.
Trừ cái đó ra, cậu còn bị cưỡng ép đeo một chiếc nhẫn trang trí trên ngón trỏ tay trái.
Đồng thời trong tay còn cầm một chiếc mũ dạ màu đen.
Kết hợp với mái tóc ngắn màu đen nguyên bản cùng với ngũ quan góc cạnh rõ ràng sau khi được bồi bổ đủ dinh dưỡng.
Nhìn qua, đúng là không còn bộ dáng cư dân tầng lớp thấp kém nhất, không lâu trước đây còn sinh tồn khó khăn trong thành phố Saffron.
Weedle vẫn ghé vào vai Natsuhiko.
Đối với sự thay đổi của Natsuhiko, nó cũng không nén nổi sự ngạc nhiên.
Không ngờ Natsuhiko đổi trang phục lại như biến thành một người khác hoàn toàn.
Nhóm nhân viên cửa hàng hiển nhiên kinh nghiệm mười phần, làm theo yêu cầu của Kenji một cách chuẩn xác, kết quả cuối cùng hiện ra chính xác hai chữ, anh tuấn!
Trở lại xe.
Kenji khoanh tay trước ngực đánh giá Natsuhiko, nhịn không được chép miệng,
- Chậc chậc… người ta nói “quần áo làm nên con người” quả không sai. Anh mặc bộ trang phục này lập tức tạo cho người ta cảm giác khác hoàn toàn, lại kết hợp với tính cách lạnh lùng của anh, quả đúng là sát thủ thiếu nữ.
Natsuhiko tức giận lườm cậu nhóc.
Mặc đẹp thì có ích gì?
Ngoại trừ hấp dẫn sự chú ý và những ánh mắt không cần thiết thì không có nửa điểm tác dụng
- Hóa ra cậu là thiếu gia gia tộc Sato, Kenji Sato.
Natsuhiko nói.
Trong số hội viên ở Câu lạc bộ Đối kháng Pokémon Silph, chắc hẳn gia tộc Sato cũng không phải là tồn tại nhỏ?
Kenji xua tay,
- Lúc đầu em muốn dùng thân phận bình thường kết bạn với anh, hiện tại không còn cách nào nữa, đã ngả bài…
Natsuhiko: “…”
Lời thoại này nghe có chút quen tai.
- Không sao, anh không cần để ý, bình thường thế nào thì cứ thế ấy, mục tiêu của em là trở thành một Nhà huấn luyện Pokémon ưu tú. Chuyện trong nhà đa phần đều là cha và anh trai em phụ trách. Ở trong mắt người khác em là… cái gì nhỉ… A, đúng rồi, là kẻ ăn chơi trác táng, cũng bị gọi là phế vật.
Kenji ra vẻ không quan tâm.
Đối với chuyện này, Natsuhiko trái lại biểu thị tán đồng.
Nếu như cậu được đổi thân phận với Kenji, cậu cũng nguyện ý làm một tên ăn chơi trác táng, làm một tên phế vật, thành thành thật thật ngồi ăn rồi chờ chết, như thế không tốt sao?
Người ta vừa ra đời đã đi tới đỉnh nhân sinh. Mà cậu, một kẻ thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội, mới cần cố gắng thậm chí liều mạng để sống sót.
Nghĩ tới đây, cậu chợt nắm chặt nắm đấm.
Trong đầu hiện lên chữ “R” màu đỏ in trên áo của quản lý Lotto.
Băng Hỏa Tiễn mà thôi cũng chẳng khác Liên đoàn là mấy, khác biệt duy nhất chắc là Liên đoàn không công khai các điều kiện ẩn, còn Băng Hỏa Tiễn lại thể hiện rõ tính cạnh tranh ra ngoài.
Nhưng bất kể là Băng Hỏa Tiễn hay là Liên đoàn, chỉ cần có thể cho cậu tài nguyên, những thứ khác đều không đáng kể.
Cậu muốn sống sót cậu phải mạnh lên, cậu muốn triệt để thoát khỏi cái thân phận “tầng lớp thấp nhất” này.
Liên đoàn cũng tốt, Băng Hỏa Tiễn cũng được, trong mắt cậu đó chỉ là hai bậc thang để cậu có thể đặt chân, chậm rãi trèo lên.
Không khí trong ô tô bỗng tĩnh lặng lạ thường.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bác Fu mà Kenji nhắc tới nhìn Natsuhiko qua kính chiếu hậu, yên lặng quan sát cậu.
Rất nhanh ô tô đã chở bọn họ tới bìa rừng Shigeki ở vùng ngoại thành thành phố Saffron.
Kenji và Natsuhiko đến cũng không tạo nên quá nhiều động tĩnh.
Bên cạnh mỗi học sinh đều có một người đi theo giống như Natsuhiko, đó là người bảo vệ an toàn cho mỗi học sinh mà nhà trường cho phép đi cùng vào rừng Shigeki.
Dưới sự sắp xếp của giáo viên, đám học sinh như ngựa hoang mất cương, nhanh như chớp lao vào trong rừng, không chờ được nữa muốn bắt đầu “cuộc mạo hiểm” của bọn nó.