Trong số Pokémon giai đoạn ban đầu, giá trị chủng tộc của Weedle khá thấp.
Chỉ là dù có thấp thì “trong số người lùn cũng có thể chọn được người cao”, tốc độ là điểm mạnh của nó.
Vả lại nếu như muốn đối chiến, tốc độ của Pokémon luôn là điểm không thể bỏ qua.
Hơn nữa, chạy bộ còn có thể tăng cường tố chất thân thể một cách chỉnh thể.
Hai mươi vòng, chạy đến đích rồi lại chạy về, khoảng cách giữa điểm xuất phát và đích ước chừng trăm mét, tổng quãng đường huấn luyện là hai ngàn mét.
Sau khi khẩu lệnh “Chạy” của Natsuhiko phát ra, cậu và Weedle đồng thời lao ra ngoài.
Lúc đầu Weedle còn tràn đầy tự tin, nhưng sau khi chạy được mười vòng thì bắt đầu có chút hối hận.
Chạy được mười vòng, tốc độ của nó chậm đi rõ rệt.
Chẳng qua không chỉ nó, mà tốc độ của Natsuhiko cũng chậm lại, mặt đỏ lên, trán và chóp mũi toàn là mồ hôi.
Cơ thể của Natsuhiko vốn đã yếu ớt, không chịu nổi, trước khi tới thế giới này, chủ nhân trước đó của cơ thể này còn suýt nữa tử vong. Hơn nữa từ hôm qua tới giờ trong bụng cậu cũng chỉ có hơn nửa cái bánh mì, còn có thể chạy đã là rất tốt rồi. Weede thấy Natsuhiko cố gắng như vậy, cũng cắn răng kiên trì. Sau mười lăm vòng, người và Pokémon đều sắp tới cực hạn.
Đừng thấy hai nghìn mét nhìn như không dài, nhưng với một Pokémon mới sinh không lâu và một người gầy yếu tưởng chừng một cơn gió cũng có thể thổi bay thì đây tuyệt đối là một khảo nghiệm.
Đây chỉ là vòng huấn luyện đầu tiên, nếu như lần này không thể kiên trì thì cả tràng huấn luyện sẽ sụp đổ.
- Kiên… kiên trì, chịu đựng, như thế ngươi mới có thể nghênh đón tân sinh sau đó phá kén.
Natsuhiko thở dốc kịch liệt, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Dù cậu đã mệt đến sắp nghẹt thở nhưng là Nhà huấn luyện, nhất định phải làm gương cho Weedle trong lần huấn luyện đầu tiên.
“Wee...dle!”
Weedle kêu lên một tiếng, tựa như đang động viên cho mình, lại tựa như đang động viên cho Natsuhiko.
Cuối cùng.
Hai mươi vòng chạy cũng kết thúc.
Weedle lập tức mỏi nhừ, co quắp trên mặt đất, ngực Natsuhiko phập phồng như lò bễ, mồ hôi túa ra như mưa.
Nhìn Weede nằm trên mặt đất, cậu nói đứt quãng:
- Đứng… đứng lên! Sau khi chạy, phải đi một chút, nếu không… ngày mai sẽ không đứng dậy nổi.
Nghe vậy Weedle biểu lộ vẻ ủy khuất.
“Wee...dle wee...dle…”
Nó thật sự mệt sắp chết rồi, nếu không phải nhìn thấy Natsuhiko vẫn đang kiên trì thì nó đã sớm từ bỏ.
“Wee...dle…”
- Bắt đầu! Đi!
Giọng của Natsuhiko trở nên nghiêm túc, không cho chất vấn.
Lúc này mà chiều Weedle là không có trách nhiệm với nó.
“Wee...dle…”
Weedle co cơ thể lại, thấy Natsuhiko nghiêm khắc, nó lại cắn răng đứng dậy.
Run run rẩy rẩy, loạng chà loạng choạng đi phía sau cậu.
Mười phút sau.
Hô hấp của Natsuhiko và Weedle đều dần ổn định, toàn cơ thể nóng rực, tựa như trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Tiếp theo là huấn luyện chiêu thức, đầu tiên là độ chính xác của đòn Phóng Tơ, ta sẽ ném đá lên không, nhiệm vụ của ngươi là dùng Phóng Tơ tóm lấy nó.
Bên chân cậu đã có một chồng đá.
Trải qua huấn luyện cơ sở bằng việc chạy bộ, Weedle đã hiểu huấn luyện không phải là trò chơi, sẽ rất vất vả, sẽ rất mệt mỏi, chưa bắt đầu lượt huấn luyện tiếp theo, nó đã cảm nhận được điều đó.
Nó muốn thử kháng nghị, thế nhưng mỗi lần ý nghĩ đó vừa dâng lên thì lập tức bị chính nó gạt đi.
Bởi vì Natsuhiko cũng huấn luyện chung, vả lại cơ thể cậu là cơ thể con người, đã thế còn là một cơ thể yếu ớt, rõ ràng còn mệt mỏi hơn cả nó.
Natsuhiko cũng đang kiên trì, nó có lý do gì để từ bỏ?
Dù sao, lợi ích phát triển nhận được sau đợt huấn luyện này cuối cùng vẫn là nó.
- Chuẩn bị kỹ.
Sau khi xác nhận Weedle đã chuẩn bị xong, cậu mới nhặt đá lên, rồi ném từng hòn ra ngoài.
Mới đầu tần suất còn thấp, tốc độ cũng chậm, tỷ lệ tóm chính xác của Weedle rất cao.
Nhưng theo thời gian dần trôi qua, tốc độ ném của Natsuhiko càng lúc càng nhanh, đá ném ra liên tục, tỷ lệ bắt trúng của Weedle cũng chậm lại.
Chính nó cũng bắt đầu gấp, có chút luống cuống.
- Bình tĩnh, ổn định, không nên loạn! Thấy rõ quỹ tích của hòn đá thì hẵng ra chiêu, đôi khi có thể lựa chọn bỏ qua.
Natsuhiko nâng tay lên, một hồi tay trái một hồi tay phải. Ném đá liên tục cũng có yêu cầu không nhỏ với thể lực và lực tay.
Chẳng qua lời nhắc của cậu rất có hiệu quả, Weedle dần dần bình tĩnh lại, mắt chăm chú nhìn hòn đá, mặc dù tỷ lệ chính xác vẫn không cao, nhưng có vẻ đã tăng lên.
Ít nhất nó không còn loạn nữa.
- Bất kể là Phóng Tơ hay là Kim Độc thì tỷ lệ chính xác cũng rất quan trọng. Nếu như ngươi cảm thấy tơ trong cơ thể không còn nhiều thì có thể sử dụng Kim Độc thay thế.
“Wee...dle!”
Weedle gật mạnh đầu,
Không dùng Phóng Tơ nữa, sừng nhọn trên đầu nó nổi lên ánh sáng tím, từng cây kim độc bắn ra.
Nó chậm rãi tiến vào trạng thái huấn luyện chân chính.
Trước mắt Weedle chỉ có hai kỹ năng, đại biểu cho việc tỷ lệ mắc lỗi trong đối chiến sẽ tương đối thấp. Nếu như kỹ năng còn không thể đánh trúng địch nhân thì gặp bất lợi trong đối chiến là điều không thể tránh khỏi.
Qua một đoạn thời gian, đá bên chân Natsuhiko đã được ném hết, vòng huấn luyện này cũng kết thúc.
- Rất tốt, nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, ta cần ngươi bảo đảm chuyên chú như thế trong những lần huấn luyện sau.
“Wee...dle…”
Weedle mệt mỏi, hữu khí vô lực đáp lại.
- Nghỉ ngơi mười phút.
Như nghe được tiếng trời, Weedle lập tức nằm phịch xuống đất.
Natsuhiko ôm đầu gối tựa vào thân cây, cũng nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.
Rất nhanh.
Mười phút trôi qua.
- Tiếp tục chạy hai mươi vòng, không truy cầu tốc độ, chỉ yêu cầu hoàn thành.
“Wee...dle!!”
Weedle cảm thấy tuyệt vọng nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Nó không hề viện cớ từ bỏ, bởi vì mặc kệ nó làm gì, Natsuhiko đều làm cùng với nó, rõ ràng cậu mệt hơn nhưng lại làm rất tốt để làm gương.
Chạy xong, lại nghỉ ngơi mười phút.
- Kế tiếp là giai đoạn thứ ba, nội dung rất đơn giản, cắn đứt cái cây kia.
Natsuhiko chỉ vào cái cây nhỏ cách đó không xa, thân cây to chừng hai tay người ôm.
“Wee...dle?”
Weedle kinh sợ, chỉ vào cái cây nhỏ rồi lại chỉ vào miệng mình.
Khoa trương vậy.
Muốn nó cắn đứt cái cây lớn như vậy, có phải là khó thái quá không?
Nhưng Natsuhiko không hề bị lay chuyển, khi huấn luyện, cậu sẽ thành Nhà huấn luyện thiết diện vô tư, sẽ không phóng túng chút nào với Pokémon, tương tự cũng sẽ không buông lỏng đối với chính bản thân mình.
- Hiện tại ngươi chỉ có hai chiêu thức là Phóng Tơ và Kim Độc, nó không có nghĩa là ngươi chỉ có thể biết hai chiêu thức đó. Bọ Cắn [Bug Bite] là chiêu thực khá mạnh và thực dụng với Pokémon hệ Bọ thời kỳ đầu, muốn học được nó, trước hết ngươi phải có nhận biết nhất định với năng lực cắn.
Sau khi giải thích, cậu tiếp tục nói:
- Lần đầu, ta không giới hạn thời gian, chỉ ngừng khi nào ngươi cắn đứt hoàn toàn, nhưng lần tiếp theo, ta sẽ quy định thời gian, cho nên phải tìm được cảm giác ở lần đầu!
Weedle méo miệng, mặc dù không tình nguyện, những vẫn làm theo yêu cầu của Natsuhiko.
- Trong lúc ngươi rèn luyện, ta cũng sẽ không ngồi chơi, chừng nào ngươi cắn đứt, lúc đó ta sẽ dừng huấn luyện.
Nhìn Weedle người mềm nhũn, không còn sức lực, Natsuhiko nói xong, lập tức cúi người bắt đầu tập chống đẩy.
“Wee...dle? !”
Weedle kinh ngạc quay đầu lại.
Với cơ thể của Natsuhiko, nếu cứ huấn luyện mãi…
Weedle lắc đầu, lập tức vọt tới cái cây, hung hăng cắn.
Natsuhiko dùng hành động của mình khiến cho Weedle không thể không tăng nhanh tốc độ.
Sự ăn ý giữa Nhà huấn luyện và Pokémon cũng không ngừng tăng trưởng trong huấn luyện.
Mặt trời lặn về phía tây, trăng tròn treo trên cao.
Toàn bộ ba giai đoạn huấn luyện vừa rồi là một đợt huấn luyện.
Mà Natsuhiko và Weedle, hôm nay đã hoàn thành hai đợt.
Chuyện này đối với bọn hắn mà nói, là tra tấn cực mạnh với cơ thể và tâm lý.
Sau khi kết thúc, người và Pokémon co quắp trên mặt đất, không còn chút sức lực nào.
Họ ngước nhìn sao sáng trên bầu trời đêm.
- Mặt trăng vẫn tròn giống quê nhà.
“Wee...dle?”
- Đói rồi hả? Trở về ăn cơm!
“Wee...dle!!”
Weedle hân hoan, khí lực như hồi phục trở lại.
Năng lực khôi phục của Pokémon nhanh hơn nhân loại. Natsuhiko ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, nhưng Weedle lại vẫn sinh long hoạt hổ như cũ.
- Xem ra ngươi vẫn còn sức, ta đánh giá thấp ngươi rồi, ngày mai tăng cường độ huấn luyện, bốn đợt!
“Wee...dle! ! !”
Weedle kêu thảm, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Đi thôi, trở về.
Natsuhiko loạng choạng đứng dậy, ôm Weedle về căn nhà đổ nát.
Vừa đi cậu vừa nhẹ nhàng nắn bóp cơ thể nó, xoa dịu mệt mỏi cho cơ thể nó.
Cậu không có kinh nghiệm mát xa Pokémon, nhưng cậu biết quan sát biến hóa biểu tình và phản ứng của Weedle, từ đó biết xoa bóp chỗ nào có thể giúp nó thoải mái hơn.
“Wee...dle ~~ "
Weedle rên rỉ, thể nghiệm thế nào là đau nhức và khoái hoạt.