Mục lục
Nhà Huấn Luyện Pokémon Tầng Lớp Thấp Kém
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi khu vực được cậu cho là cực kỳ nguy hiểm này, Natsuhiko nhìn con Mankey toàn thân ướt sũng đang nằm trên mặt đất thở hồn hển.

“Man…key….”

Mankey kêu lên như hụt hơi.

Nó nằm dưới đất, ngực phập phồng, con mắt thì xoay tít.

Natsuhiko và Weedle cứ yên lặng đứng nhìn nó, không nói gì.

Đột nhiên.

Mankey bỗng thoăn thoắt nhảy bật lên, giang hai chân nhanh chóng chạy về phía rừng sâu.

Bộp bộp.

Chỉ cần vào trong rừng là đến địa bàn của nó.

Chẳng qua, nó mới vừa chạy được một đoạn thì một sợi tơ óng ánh đã quấn chặt lấy chân nó.

Rầm!

Bị kéo một phát, nó té lăn trên mặt đất, đúng chuẩn dáng chó cạp đất.

Natsuhiko khoanh tay trước ngực, cười nhẹ, chậm rãi đi đến trước mặt nó, vươn tay,

- Mật ong.

Cậu đã sớm nhìn ra ý đồ của con Mankey này. Đầu tiên là lợi dụng mật ong dẫn dụ Weedle cứu nó, sau khi lên bờ lại giả bộ mất sức, chỉ cần cậu và Weedle buông lỏng cảnh giác là nó chuồn ngay, như thế sẽ chẳng phải thanh toán chút thù lao nào.

Đúng là ranh ma mà.

“Man…key….”

Mankey quay đầu khó nhọc, vừa định tỏ ra ngây thơ vô số tội thì đập vào mắt nó là ngòi nhọn của Weedle.

Muốn lừa gạt Weedle?

Ta, Weedle, dễ bị lừa lắm sao?

Điều này không thể chấp nhận được.

“Wee…dle!”

Weedle kêu lên một tiếng, ý tứ uy hiếp ngập tràn.

- Được rồi, tự chúng ta lấy thôi.

Natsuhiko thản nhiên nói, ra hiệu bằng mắt với Weedle.

Weedle hiểu ý ngay.

Không đợi Weedle ra tay, đã thấy Mankey giơ tay lên, trong tay nó là một mảng tổ ong rực rỡ ánh vàng, đó là mật ong của Beedrill.

Ý chí cầu sinh bùng phát.

Thấy mật ong, mắt Weedle sáng lên, miệng không tự chủ nhiễu nước.

- Không đủ.

Nhưng Natsuhiko lại cản nó lại, lắc đầu nói.

“Man…key!”

Mankey gấp gáp.

Trước đó không phải đã thỏa thuận rồi sao?

- Đúng, trước đó đã thỏa thuận rồi nhưng hành vị chạy trốn vừa rồi của ngươi, làm cho ta không còn còn tin tưởng ngươi. Huống hồ lúc đó Weedle phải bắn ra một sợi tơ, lần này để chặn ngươi nó lại mất thêm một sợi tơ nữa. Như thế là hai lần sức lao động, thù lao sao có thể giữ nguyên?

Natsuhiko chậm rãi nói.

“Man…key?”

Mankey trợn tròn mắt, mắt nháy mấy cái, còn có kiểu tính toán như thế sao?

“Wee…dle!!”

Weedle nghe Natsuhiko nói thế lập tức gật đầu lia lịa.

Natsuhiko nói rất có lý!

Hai lần bắn tơ, quá là mệt.

Hơn nữa có thể dễ dàng nhận ra, khối mật ong mà lúc này Mankey lấy ra không phải là khối nó lấy ra trước đó.

Chứng tỏ nó chắc chắn lấy được không ít.

- Cho nên ta mới nói, tự chúng ta tới lấy.

“Wee…dle!!”

“Man…key!”

Mankey chịu thua, bi phẫn giơ tay lên lần nữa, lần này là cả hai tay, hai khối mật Beedrill.

Thấy Mankey thành thật như thế, Weedle quay đầu nhìn Natsuhiko.

“Wee…dle?

Làm sao bây giờ?

Ngay cả Weedle cũng nhìn ra, con Mankey này chắc chắn không chỉ có hai khối này. Nếu chỉ thế này, Beedrill cũng sẽ chẳng kéo đàn kéo cánh hung hăng lao ra, bộ dáng thâm cừu đại hận như vậy.

Chẳng qua nó có chút tò mò, cuối cùng thì Mankey giấu nhiều mật ong như thế ở nơi nào?

Natsuhiko ngẩng đầu.

- Hôm này trời đẹp thật, trói nó.

“Man…key?!!”

Cuối cùng Mankey cũng nhận ra, nó vừa thoát khỏi miệng cọp nhưng lại rơi vào hang sói.

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Weedle không chút do dự, lập tức phun tơ trói chặt Mankey, từng sợi tơ cuộn vòng trói nó thành cái bánh chưng.

Dưới cái nhìn chăm chăm đầy tuyệt vọng, bi phẫn, tan nát cõi lòng của Mankey, Weedle tìm thấy toàn bộ mật trên người nó.

Lạ là, lông Mankey không dài thế mà nói lại có thể giấu nhiều mật ong dưới đó như vậy.

Không để sót lại, tổng cộng có năm khối mật ong lớn chừng bàn tay và một khối to bằng ngón cái.

Số lượng này không hề ít.

Natsuhiko lấy lọ thủy tinh, cho mật ong dạng lỏng vào trong, vừa đầy hai lọ, còn thừa lại một khối nhỏ cậu nghĩ chút cuối cùng quyết định để lại cho Mankey.

Làm người vẫn nên có chút phúc hậu.

Không thể để Mankey đi một chuyến tay không.

Mật ong Beedrill là đồ tốt, trong đó giàu các chất vi lượng, đối với Pokémon nó là đồ ăn đại bổ, cũng vô cùng ngon miệng, còn đối với Weedle thì nó còn hơn thế.

Mật ong Beedrill, một phần là đồ ăn cần thiết trong sinh hoạt của chúng, một phần là dùng để cung cấp cho ong chúa, một phần khác thì dùng để bồi dưỡng đời sau, giúp tộc đàn sinh sôi nảy nở, cũng chính là đào tạo Weedle.

Cho nên những khối mật này với Weedle mà nói không kém gì kẹo Poké, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn do phù hợp.

Niềm vui ngoài ý muốn.

- Weedle cứu ngươi mà tốn không biết bao khí lực, bắn nhiều tơ như vậy, số mật ong này coi như thù lao, vả lại chúng ta cũng không lấy hết, thế đã là rất nhân từ rồi.

Natsuhiko nói với Mankey, ra hiệu cho Weedle cởi tơ trói.

Cứu nó lấy thù lao bằng mật ong, khoản giao dịch này đã hoàn thành, Mankey cũng không chủ động công kích bọn họ, Natsuhiko lại càng không phải kẻ lạm sát, không cần làm chuyện qua cầu rút ván.

Cho nên cậu quyết định thả Mankey.

Đương nhiên, nếu Mankey tức giận muốn kiếm chuyện, Natsuhiko cũng sẽ không chần chừ cho nó chút giáo huấn.

“Man…key…”

Mankey lảo đảo đứng dậy, nhìn khối mật ong còn lại to chừng ngón cái, khóc không ra nước mắt.

Nhìn chằm chằm bóng lớng Natsuhiko đang rời đi, nó cũng rất lý trí không nảy lên ý định trả thù. Chỉ dựa vào việc nó không thoát khỏi tơ của Weedle là có thể nhận thức rõ ràng chênh lệch thực lực hai bên.

Đợi cho Natsuhiko và Weedle hoàn toàn biến mất không thấy, nó mới dáo dác hé miệng, từ trong mồm móc ra một khối mật ong.

May mà nó hiểu thỏ khôn có ba hang, nếu không lần này đúng là vốn liếng mất sạch.

Nó nhịn.

Nhưng có một số chuyện đôi khi không phải nói nhịn là nhịn được.

Nhịn nhất thời nhưng càng nghĩ càng tức, lui một bước càng nghĩ càng thua thiệt.

“”Man…key!!”

Tiếng hét chói tai truyền ra xa.

Không lâu sau, một con Pokémon hình thể cường tránng, lỗ mũi phun ra khí thô xuất hiện trước mặt Mankey, con Pokémon này chính là hình thái tiến hóa của Mankey, Primeape!

Nhìn thấy Primeape, Mankey lập tức nở nụ cười nịnh, đẩy khối mật to bằng ngón cái tới cho nó.

Primeape trừng nó một cái, nhưng vẫn nhận lấy mật ong, ném luôn vào trong miệng, không nhai mấy lần liền nuốt xuống.

“Prime…ape?”

“Man…key~~~”

Đối mặt với vấn đề của Primeape, Mankey ủy khuất nhảy nhót liên hồi, thoáng trần thuật lại chuyện vừa phát sinh, thậm chí còn gạt ra mấy giọt nước mắt ủy khuất.

Mà đúng là ủy khuất thật.

Primeape thấy thế, gầm lên mấy tiếng, tức giận vỗ đầu Mankey, rồi nhảy lên cây đuổi theo hướng Natsuhiko và Weedle biến mất.

Thấy lão đại ra mặt cho mình, Mankey lập tức nạp lại sức mạnh, vênh mặt đắc ý đuổi theo sau Primeape.

Khi dễ ta?

Lần này… phải trói bọn hắn lại!

Trói lại!

Mankey càng nghĩ càng hưng phấn, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần.

Chỉ là, Natsuhiko đã quyết định thả Mankey thì sao có thể không chuẩn bị nghênh đón nó trả thù?

Hoặc nói kiểu khác, cậu sẽ để Mankey dễ dàng tìm tới mình sao?

Sở dĩ không xử lý Mankey chỉ là vì cậu không muốn lạm sát, nhưng nếu như Mankey dám mò tới thì không nên trách cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK