- Bulbasaur!
Kenji vội vàng xông lên trước, chạy đến bên cạnh Bulbasaur.
Natsuhiko cũng lập tức bật dậy khỏi mặt sân, chạy đến chỗ Weedle và Bulbasaur chơi đùa.
Bulbasaur nhắm mắt, ngã trên mặt đất, mà Weedle thì lại biểu lộ không rõ, sững sờ nhìn Bulbasaur trên sân, không biết phải làm sao.
- Sao vậy?
Natsuhiko trầm giọng hỏi.
“Wee...dle Wee…dle”
Weedle nhìn thấy Natsuhiko như tìm được người đáng tin, đung đưa cơ thể muốn giải thích, nhưng làm thế nào cũng không thể thuyết minh rõ ràng.
“Bulba…saur”
Bulbasaur mở mắt, sau khi cơn đau qua đi, nó cũng tỉnh lại, dù sao cũng là Pokémon không đến mức dễ bị thương như vậy, thể chất vẫn rất mạnh.
Nhìn thấy Bulbasaur tỉnh lại, Kenji và Natsuhiko đều thở phào nhẹ nhõm.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Weedle và Bulbasaur liếc nhau, không vì chuyện vừa phát sinh mà xảy ra rạn nứt giữa hai con Pokémon.
“Bulba...saur!”
“Wee...dle!”
Sau đó hai con Pokémon lập tức diễn lại tình tiết vừa diễn ra cho Natsuhiko và Kenji xem.
Vừa rồi.
Lúc Weedle và Bulbasaur đang chơi đùa với nhau, Bulbasaur muốn khoe tính bền dẻo của roi mây nên rút ra một sợi đặt vào miệng mình cắn.
Không hề bị đứt.
Mà Weedle cũng vô cùng tò mò về sợi roi mây có thể mọc ra từ cơ thể của Bulbasaur.
Thế là nó biểu thị mình muốn thử cắn chút.
Đối với yêu cầu này, Bulbsaur đương nhiên không ngần ngại, dù sao nó vô cùng tự tin vào tính bền dẻo của roi mây.
Nhưng ai mà biết, lúc Weedle cắn roi mây của Bulbasaur, bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh và tình tiết Natsuhiko huấn luyến nó cắn thân cây, trong cơ thể có một luồng năng lượng thần kỳ bỗng nhiên bị dẫn động.
Có thể là vì tích lũy lâu dài từ huấn luyện đưa tới hiệu quả, cũng có thể là vì hôm nay ăn kẹo Poké, trùng hợp kích phát ra tiềm năng của nó.
Bỗng nhiên lĩnh ngộ chiêu thức hệ Bọ, Bọ Cắn.
Kết quả có thể thấy.
Roi mây của Bulbasaur bị tổn hại nặng ở trong miệng của Weedle.
Xem xong hai con Pokémon diễn lại, cùng với vầng sáng màu xanh lá sáng lên khi Weedle mở miệng, Natsuhiko và Kenji đều sửng sốt.
Trong game, Bọ Cắn là chiêu thức Weedle có thể học được khi Weedle lên cấp 9, nhưng Pokémon Weedle khi lên cấp 7 sẽ tiến hóa ngay thành Kakuna, chỉ khi ngăn Weedle tiến hóa thì mới có thể học được hoặc là học thông qua Máy học chiêu thức (TM).
Nhưng đó là game, ở trong thế giới hiện thực, hiển nhiên không có khái niệm lên cấp hay là tự động học được kỹ năng, cũng không có máy học chiêu thức. Muốn học được chiêu thức, chỉ khi Pokémon ở một thời cơ đặc biệt nào đó phù hợp mới có thể lĩnh ngộ, hoặc là thông qua việc huấn luyện điều hướng liên tục, quen tay hay việc cho đến khi lĩnh ngộ học được.
Weedle dưới sự an bài của Natsuhiko đã huấn luyên được một thời gian, nhưng dựa theo suy đoán của cậu, cho dù có kẹo Poké trợ giúp, cũng cần ít nhất một tuần thậm chí là lâu hơn mới có thể học được. Không ngờ nó lại trong một lần chơi đùa với Bulbasaur đột nhiên lĩnh ngộ.
Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù các phương diện của Weedle của Natsuhiko đều rất bình thường nhưng phương diện ngộ tính hẳn là khá xuất sắc.
Đương nhiên, những chỉ điểm của Natsuhiko qua các giai đoạn huấn luyện cũng tạo ra tác dụng mấu chốt.
Nhưng không thể phủ nhận là, Weedle quả thực có thiên phú ở phương diện này.
“Wee…dle”
Weedle mờ mịt nhìn Natsuhiko, còn chưa hiểu rõ tình huống ra sao, thậm chí còn có chút tự trách vì làm Bulbasaur bị thương.
Mãi đến khi Natsuhiko ôm nó, nó mới lấy lại tinh thần.
- Đây là… Pokémon lĩnh ngộ chiêu thức mà sách nhắc tới.
Kenji lẩm bẩm.
Cậu nhóc không hề thấy tức giận, lúc Pokémon chơi đùa với nhau không cẩn thận bị thương là chuyện rất bình thường, huống hồ Bulbasaur cũng chỉ bị đau chứ không bị thương.
Nhưng nhìn thấy Weedle lúc chơi đùa cũng có thể lĩnh ngộ chiêu thức, có chút vượt qua hiểu biết của cậu nhóc. Vừa rồi nhóc còn chứng kiến Natsuhiko tiến hành huấn luyện Weedle các phương diện liên quan tới chiêu thức Bug Bite.
Sao đột nhiên đã lĩnh ngộ rồi.
- Không cần khẩn trương, đó là ngươi vừa học được chiêu thức mới, chứng tỏ hiệu quả huấn luyện của chúng ta không tệ, cố gắng của ngươi đã được đền đáp.
Natsuhiko sờ lưng Weedle, trấn an.
Đây không chỉ là hồi báo cho sự cố gắng của Weedle mà còn khẳng định phương thức huấn luyện của cậu.
Để cậu càng thêm tin tưởng, có thể dựa theo phương pháp của mình huấn luyện và khai phá Weedle.
“Wee...dle!”
Weedle chớp mắt.
Hóa ra đó là cảm giác lĩnh ngộ chiêu thức, rất kỳ lạ cũng rất diệu kỳ.
Cảm giác tổng thể rất không tệ.
- Được rồi, tới xin lỗi Bulbasaur đi, lát nữa chúng ta sẽ tiến hành đặc huấn chiêu thức Bọ Cắn, giúp ngươi mau chóng sử dụng nó linh hoạt trong chiến đấu.
Natsuhiko đặt Weedle xuống đất.
Lần lĩnh ngộ này củng cố lòng tin của cậu.
Không có Pokémon phế vật, chỉ có Nhà huấn luyện phế vật, nếu như Weedle có thể duy tri trạng thái lĩnh ngộ này, có thể ở giai đoạn Weedle biểu hiện của nó sẽ không quá rõ ràng, nhưng khi tiến hóa thành Beedrill, cậu có lòng tin bồi dưỡng nó thành vũ khí chiến đấu cường đại.
“Wee...dle wee...dle!!”
Weedle khéo léo gật đầu nhẹ, bò tới trước mặt Bulbasaur, nói lời xin lỗi giòn giã.
Mà Bulbasaur hiển nhiên cũng không phải Pokémon lòng dạ hẹp hòi, đối với chuyện này tỏ vẻ đã hiểu.
Nhìn thấy hai con Pokémon lại chơi đùa vui vẻ, Natsuhiko nở nụ cười.
Lần lĩnh ngộ này đối với cậu mà nói, có ý nghĩa trọng đại.
Kenji ở bên cạnh lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Weedle đang chơi đùa với Bulbasaur, lại nhìn Natsuhiko ở bên cạnh tự tin hơn.
- Đây chính là Nhà huấn luyện…
Đối với Natsuhiko, lần này cậu nhóc thật sự phục sát đất.
Pokémon lĩnh ngộ chiêu thức, đây là lần đầu cậu nhóc thấy, có cảm giác rất khác so với miêu tả giản lược trong sách vở.
Nhà huấn luyện có thể tự tin lấy Pokémon không được các Nhà huấn luyện để ý như Weedle làm Pokémon khởi đầu, đồng thời bồi dưỡng và huấn luyến nó ưu tú như vậy mang lại cho cậu nhóc cảm giác hoàn toàn khác lạ so với những Nhà huấn luyện ngay từ đầu đã có được Pokémon cường đại và có được lượng lớn tài nguyên.
- Vừa rồi không phải cậu có lời muốn nói sao?
Natsuhiko hỏi.
Vừa rồi hai người nói chuyện giữa chừng thì bị tiếng kêu đau của Bulbasaur cắt đứt.
Nghe Natsuhiko hỏi, Kenji mới kịp phản ứng lại, biểu lộ thoáng phức tạp, nói:
- Tuần sau trường chúng tôi tổ chức đi mạo hiểm ở rừng Shigeki bên ngoài thành phố Saffron, cân nhắc đến yếu tố an toàn, trường cho phép chúng tôi mời một Nhà huấn luyện cùng đi, cho nên tôi…
- Cậu muốn mời tôi?
Natsuhiko chớp mắt.
Câu lạc bộ không phải không có dịch vụ này, chỉ là giá cao hơn dịch vụ bồi luyện.
- Ừ.
Kenji gật đầu.
Trước đó cậu còn có chút do dự, nhưng sau nhìn thấy Weedle lĩnh ngộ Bọ Cắn, chút do dự đó cũng biến mất luôn.
- Vì sao không mời Nhà huấn luyện mạnh hơn? Như thế không phải sẽ an toàn hơn sao?
Đối với phân lượng của mình, Natsuhiko vẫn hiểu rõ.
- Trường có quy định, nhằm cho chúng tôi tiếp xúc, hiểu biết tình hình ngoài hoang dã và tiếp xúc đối chiến với Pokémon hoang dã được nhiều hơn, cho nên không được mời Nhà huấn luyện có thực lực quá mạnh, số lượng Pokémon cùng đi không được vượt quá hai con.
Kenji giải thích.
Ngay sau đó cậu nhóc lại bổ sung:
- Anh yên tâm, Pokémon hoang dại trong rừng Shigeki cũng không mạnh, vả lại trước khi hoạt động diễn ra, trường cũng bắt đầu tiến hành càn quét, mục đích là để đám học sinh năm hai vừa mới tiếp xúc với Pokémon chúng tôi hiểu rõ Pokémon hơn, thậm chí có khả năng ngay cả chiến đấu cũng không nhất định phát sinh.
Cái này khác gì là tặng không tiền?
Hơn nữa còn một tuần nữa.
Natsuhiko nghĩ một lúc, mặc kệ là xuất phát từ góc độ kiếm tiền hay là xuất phát từ góc độ huấn luyện Weedle, cậu đều không có lý do cự tuyệt
- Có thể, tôi đồng ý.
Hiện tại cậu thiếu nhất là tiền.
Hôm nay đã xài gần hết tiền lương chi trước, đồng thời thấy được tác dụng phụ trợ của kẹo Poké đối với Weedle, cậu cần nhiều tiền hơn.
Nhiệm vụ ra ngoài vừa hay có thể giúp cậu kiếm tiền nhanh hơn.
- Vậy đến lúc đó tôi sẽ đến tìm anh.
Kenji có chút hưng phấn.
Đối với những học sinh như cậu nhóc mà nói, có thể ra ngoài mạo hiểm, không có gì vui vẻ và hưng phấn hơn chuyện này.
- Được.