Về phần đánh cược là cái gì, cũng không quan trọng.
Điều cốt yếu là hắn đã có thể bước ra khỏi lao ngục mà tự mình tạo ra.
Giống với cảm giác lúc Thu Vô Tế bước ra khỏi thế giới kia…
Sở Qua dứt khoát đăng tải thêm một thông báo: “Chỉnh lý đại cương, xin phép nghỉ một ngày, nhân tiện đề cử một quyển sách”.
Sau khi hoàn thành lời hứa với Trương Kỳ Nhân, một chút trở ngại cuối cùng cũng đã tiêu tan, Sở Qua triệt để thả lỏng, ra khỏi cửa phòng để thư giãn gân cốt.
Phòng kế bên vẫn đóng chặt, ánh đèn le lói thoát ra từ trong khe cửa.
Trương Kỳ Nhân quả nhiên cày đến bây giờ còn chưa ngủ.
Sở Qua cũng rất thông cảm… sáng sớm đã phải đăng bài, áp lực bây giờ là cực kỳ lớn, khẩn trương khó ngủ cũng là chuyện bình thường.
Huống chi bọn hắn viết lách vốn cũng đã từng thức đêm, đêm khuya yên ắng càng có nhiều linh cảm hơn, viết đến nửa đêm cũng là chuyện rất bình thường.
Hắn gõ cửa một cái: “Có muốn ra ngoài ăn chút gì đó hay không?”
Trương Kỳ Nhân buồn bực nói: “Vừa ăn xong mì gói… ngươi có muốn ăn không? À, vào đây nói chuyện, cứ đứng bên ngoài mãi làm gì.”
Sở qua liền đẩy cửa vào, liếc thấy trương kỳ nhân đang chat với người khác trong QQ.
“Ngươi đúng là suy nghĩ thoáng thật đấy, ta cứ ngỡ là ngươi đang đánh máy đấy, kết quả là ngươi đang chém gió.” Sở Qua đi tới liếc mắt nhìn màn hình của Trương Kỳ Nhân, khung chat là hình của một cô gái “Mẹ nó, thế mà còn có tâm tư tán gái.”’
Trương Kỳ Nhân ra vẻ không quan trọng nói: “Có trời mới biết đây là nam hay nữ, nếu ngươi xem là thật thì đã thua rồi. Thư giãn một chút tâm tình mà thôi, chẳng lẽ suốt ngày ngồi ngắm một đống văn kiện rồi ngẩn người ra?”
“Cũng đúng”, Sở Qua liền nhìn xem Trương Kỳ Nhân thư giãn tâm tình.
Cô gái đối diện đang nói, “Mẹ em vừa qua đời.”
Ỷ thế hiếp người: “Có muốn anh qua đó cùng em hay không?”
“Em có bạn trai rồi.”
“Tôi thì có mẹ.” Trương Kỳ Nhân gửi đi, chỉ một cái nhấp, xong phim.
Sở Qua: “……”
Trương Kỳ Nhân quay đầu: “Đừng dùng ánh mắt kia nhìn ta, ta biết rõ ngươi chỉ muốn ăn gà tơ…. À, không đúng, muốn ăn bữa khuya, ăn gà luộc chịu không?”
“Vào giờ này làm quái gì có gà luộc, đi ăn bát sủi cảo cho xong việc.” Sở Qua đi ra ngoài, cười nói: “Ngươi không phải vừa ăn xong mì gói sao?”
Trương Kỳ Nhân cười ha hả nói: “Ngươi có tâm sự, đừng nói vừa ăn xong mì gói, cho dù vừa ăn xong 18 xửng bánh bao, ta cũng sẽ cùng ngươi ăn thêm một chút.”
Sở Qua có chút kinh ngạc: “Nhìn không ra á, ngươi còn biết thuật đọc tâm?”
“Đọc cái gì tâm… thông báo của ngươi ta đã nhìn thấy, chạng vạng tối vẫn còn êm đẹp, bỗng nhiên lại muốn sửa đổi cốt truyện, có phải lối suy nghĩ của ngươi đang xảy ra vấn đề? Giờ này gõ cửa phòng ta, không phải muốn tâm sự lối suy nghĩ của mình còn là cái gì?”
Không sai, Sở Qua là muốn cùng người bạn viết lách này nói chuyện về lối suy nghĩ tiếp theo của hắn. Chính là vì điều này ban đầu hắn mới có ý nghĩ tìm một người bạn viết lách để cùng thuê nhà, nhưng hơn nửa năm qua, bọn hắn chỉ toàn cho ý kiến về những sách mới của nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên áp dụng đến.
Trương Kỳ Nhân dường như cũng đồng thời nghĩ đến chuyện này, không khỏi có chút buồn cười, khoác vai Sở Qua mà đi: “Có một người bạn cho dù không đăng chap mới cũng không quên việc giúp ta đề cử chương như ngươi… ta cảm thấy ý nghĩa của việc thuê nhà chung này còn quan trọng hơn cả chuyện viết lách.”
Sở Qua cũng cảm thấy có một người bạn trong lòng lo lắng vì sắp ra sách mới, nhưng cũng nguyện ý nửa đêm cùng mình ăn khuya tâm sự, đây mới là ý nghĩa quan trọng nhất.
Hai người đến quán ăn bên lề đường phía ngoài tiểu khu, không ăn sủi cảo, cứ như vậy mà làm vài xâu thịt nướng, mỗi người lấy một chai bia cho riêng mình.
“Muốn ta nói à, mặc dù đó cũng là phong cách của ta, nhưng ta cảm thấy sách này ngươi nên đúng thật là sửa đổi một chút lối suy nghĩ sẽ tốt hơn.” Trương Kỳ Nhân cụm ly cùng hắn, cười nói: “Bao gồm cả những gì trước đó chúng ta nói về ‘Tỷ Muội Song Phi’, đúng là ta thích xem không sai, nhưng xét cho cùng, cái ta nhớ đến cũng chỉ là cái này. Bây giờ quyển sách này, ta cũng chỉ muốn xem ngươi chừng nào có thể đẩy ngã nữ tông chủ đó, những đoạn viết về vai chính cố gắng như thế nào ta cũng đều không xem, ngươi muốn chính là cái đó đúng không?”
Sở Qua nhìn bọt bia trong ly: “Đẩy ngã ư? Ta chính là gái tơ ư?”
Trương Kỳ Nhân mím môi một cái, âu sầu trong lòng.
Miệng nói giỡn thì dễ, nếu lần này không nổi tiếng, ta chắc phải đi làm gái, nhưng mà sau bao nhiêu đêm giày vò, một ngày ngồi trước máy vi tính mười mấy tiếng, đau vai gáy, viêm gân viêm thần kinh tọa, cày đến nỗi bệnh tật đầy người, có ai lại muốn rơi vào cảnh lượt xem ít ỏi, không ai ngó ngàng?
Trương Kỳ Nhân sắp ra chuyện mới cũng có chút tâm tư hoảng loạn. Ai có thể thoải mái được chứ? Huống chi cái này của Sở Qua đã thấy được xu thế bắt đầu lên, bỏ được sao?
Hắn chỉ có thể miễn cưỡng đáp lại: “Ngươi nhìn ta đi, nổi đến chó cũng không xem, còn không phải đến giờ vẫn kiên trì không có nữ chính hay sao?”
Sở Qua liếc nhìn hắn một cái.
Kỳ thực Sở Qua cũng biết, Trương Kỳ Nhân lần này đúng thật là đã không thể nổi.