Cảm giác được sát khí cùng phẫn nộ mà Thu Vô Tế đang kiềm nén, Sở Qua nhanh chóng giải thích: “Là không thể vào giờ phút này đột ngột phi thăng, phía sau còn có rất nhiều kịch bản liên quan ngươi trong thế giới đó, liên quan đến sự gặp nhau của rất nhiều nhân vật khác, nữ chính nếu đột nhiên mất đi, toàn bộ cốt truyện cũng theo đó mà sụp đổ. Phải biết là, nền tảng của thế giới tiểu thuyết là do nhân vật tạo dựng mà thành, phải có Sở Thiên Ca và Thu Vô Tế trước, thì mới có thế giới này.”
Thu Vô Tế trầm mặc một lát, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, kiên trì nói: “Cứ viết như những gì ta đã nói.”
Sở Qua lắc đầu, ngồi xuống gõ bàn phím: “…tâm tình Thu Vô Tế bỗng dưng trở nên cởi mở, bỗng nhiên cảm thấy thiên môn mở rộng, cảm giác sắp được phi thăng dâng trào…trên trời kiếp vân nổi lên, đại thiên kiếp!”
Thu Vô Tế im lặng cảm thụ một hồi, khẽ lắc đầu: “Vô dụng.”
Sở Qua thở dài một hơi, cười nói: “Ta đã sớm biết rõ điều này vô dụng, nhất định phải tuân theo logic đã được dàn dựng sẵn trong thế giới kia mới có thể dung hợp chính mình.”
Thu Vô Tế ngẩng đầu suy nghĩ, tự thở dài: “Bản tọa đúng là không thể nghĩ tới, ‘Sáng thế phụ thần’ của bọn ta, chẳng qua chỉ là một gã thư sinh tay trói gà không chặt, chân tướng thế giới của chúng ta, lại chỉ là một quyển sách… tất cả sướng vui giận buồn nằm trong tay một con người, tương lai vận mệnh bất quá chỉ là một quỹ đạo đã được thiết lập sẵn…ngay cả tình cảm của ta, cũng là thời thời khắc khắc theo một ngòi bút mà xảy ra biến hóa.”
Ngữ khí của Thu Vô Tế có chút buồn vô cớ, cũng như chút cảm giác hoảng hốt sau khi đã hiểu ra tất cả, khó mà nói hết. Sở Qua kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của nàng, thầm nghĩ, nếu như nàng thật sự là người trong sách, loại cảm giác chân tướng của mọi việc đều bị vạch trần chắc hẳn sẽ rất khó chịu a? Tam quan sụp đổ nổi điên lên cũng có thể.
Đương nhiên nếu như là Thu Vô Tế của chính hắn đã viết chắc chắn sẽ không bao giờ sụp đổ, nàng có ý chí kiên định sẽ chỉ nghĩ cách biến khách thành chủ, nắm giữ vận mệnh của mình…
Như vậy mới phải, nàng chẳng phải là đang làm như thế sao?
Nàng đối với việc bản thân có thể sẽ đột nhiên nghĩ đến gương mặt tươi cười của một đệ tử, liền trở nên vô cùng cảnh giác và bài xích, bởi vậy không hiểu đã dẫn phát tiềm lực gì, mà phá giới…
Chắc hẳn là như thế.
Thật sự xác nhận rõ điều này, cảm giác sợ hãi dè chừng khi bị kiếm gác ở trên cổ kia dần dần biến mất, ngược lại cảm thấy có chút gần gũi và đồng tình nho nhỏ…cảm giác này nói như thế nào đây? Đây là nhân vật do chính mình sáng tạo, liền giống như con gái mình vậy?
Đối với mình, cái này cũng chỉ là một sự cố, nói dễ nghe một chút là gửi gắm lý tưởng văn học, còn nói khó nghe hơn một chút thì đơn thuần chỉ là một công cụ kiếm tiền.
Nhưng đối với nàng, là cả một cuộc đời đang bị người khác an bài.
Thu Vô Tế nhíu mày nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Sao ngươi lại đồng tình ta?”
Sở Qua mím môi một cái, không có trả lời, ngược lại nói: “Ngươi nói tất cả đều nằm trong tay ta, cũng không hẳn đã đúng hoàn toàn, tựa như ta không thể tùy tiện viết ngươi trực tiếp phi thăng, bởi ngươi cần phải theo logic tự hòa hợp với bản thân mình. Đối với một nhân vật mà nói, nhất cử nhất động đều phải phù hợp với những việc mà nhân vật này phải làm, phải nói, tối đa cũng chỉ có thể lựa chọn một trong những khả năng có thể mà thôi, cũng chính là nói ngươi phải chọn một trong những chuyện mà ngươi phải làm, mà không được có hành vi trái ngược với nhân vật đã được thiết kế.”
Hắn dừng một chút bật cười nói: “Có người nói, một vai đã viết ra, cũng không phải hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của tác giả, ngươi xuất hiện ở đây, đã khiến cho câu nói này được xác minh một cách mạnh mẽ nhất.”
Thu Vô Tế an tĩnh nhìn hắn, đôi mắt đẹp giống như một làn nước tĩnh mịch, yên lặng mà thâm thúy, căn bản không thể nào nhìn rõ tâm tư.
Thật lâu mới lạnh lùng nói: “Ý ngươi muốn nói, bản tọa có khả năng sẽ yêu thích nam nhân kia, đó chính là lựa chọn của ta.”
Sắc mặt của Sở Qua tái xanh.
Đó đương nhiên không thể nào là lựa chọn của nàng, Thu Vô Tế là một tuyệt sắc giai nhân, ánh mắt nhìn xa trông rộng, không cần biết có phải hay không là tâm tĩnh như nước__cho dù có muốn theo nền tảng mà hắn sắp đặt mà động phàm tâm, vậy đối tượng cũng không phải là một đệ tử mới nhập môn, khoảng cách đó quá lớn.
Nhưng mà đây là văn hậu cung, không có điều kiện cũng phải sáng tạo cho có điều kiện, đạt được người phụ nữ vốn dĩ không có khả năng đạt được chính là điểm sung sướng nhất của văn hậu cung a! Nếu không phải vậy thì ai xem!
Nhưng đây chính xác là người phụ nữ không thể nào đạt được, cũng đồng nghĩa với việc đây không phải là lựa chọn mà Thu Vô Tế tự mình quyết định, chỉ là do tác giả viết theo một cách máy móc mà thôi.
Để nàng phản kháng mạnh đến nỗi phải từ trong sách chạy ra rồi không phải sao?
Thu Vô Tế lạnh lùng nói: “Vậy đây tuyệt đối không thể nào là lựa chọn vốn có của bản tọa… nói cách khác ngươi chí ít cũng có những ảnh hưởng nhất định với cái gọi là trước sau như một với bản thân mình, dựa theo cách nói của những người kể chuyện thì là cho dù là vuông cũng có thể nói thành tròn.”
Sở Qua rất hối hận đã viết nàng thành quá thông minh, đành phải lau mồ hôi lạnh nói: “Quả thật…có thể trong biên độ nhỏ … thay đổi một chút.”
Thu Vô Tế còn đang định nói điều gì đó, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi.
Sở Qua trơ mắt nhìn thấy thân hình của nàng bắt đầu mơ hồ, tựa như thực thể đang dần hóa thân thành linh hồn trong suốt.
Tiếp theo càng lúc càng mờ nhạt giống như là hư ảnh, cuối cùng là biến mất không nhìn thấy gì nữa.
Trong không khí truyền đến giọng nói cuối cùng của nàng: “Bất luận ngươi dùng biện pháp gì, không cho phép tiếp tục viết bản tọa cùng tên Sở Thiên Ca kia có bất kỳ tình cảm liên quan gì. Bản tọa sẽ còn tiếp tục xuất hiện, nếu ngươi vẫn tiếp tục viết bậy… vậy thì vĩnh viễn không cần phải viết nữa.”
Âm thanh mịt mờ, người thì đã không thấy.
Sở Qua nhìn xem gian phòng trống rỗng, thật cảm thấy giống như đang nằm mơ.