Thu Vô Tế không biết có phải hay không, ngay cả thơ hào của mình cũng thuộc về thiên ý sâu xa thăm thẳm.
Nếu như Sở Qua lúc đầu vốn dĩ có suy nghĩ lý thú, nước là nàng, thiên là ám chỉ Sở Thiên Ca, thế là nước theo thiên đi.
Nhưng chữ thiên này nếu nhìn ở một góc độ khác, không phải chính là Sở Qua hay sao?
Hắn chính là trời của thế giới kia.
Thế là nước đi theo trời sao?
Ngay cả khi tự mình muốn thay đổi cái nick name trong đầu cũng trống không, trong vô ý vẫn chỉ có câu này xuất hiện.
Nàng giương mắt nhìn Sở Qua, hắn cười như một đóa hoa, cũng không hiểu rõ có nghĩ đến cái chuyện càng sâu xa kia không, nhưng hơn phân nửa là không có, chỉ thuần túy là cao hứng, nàng vẫn tiếp tục sử dụng đồ vật của hắn.
Được rồi, dù sao ta chính là Thu Vô Tế, đổi cũng không biết phải đổi như thế nào? Nàng không nói gì, lấy lại điện thoại di động thấp giọng nói: “Đi mua đồ ăn thôi.”
Nhìn thần sắc của nàng không mấy tốt, Sở Qua kì quái hỏi: “Sao vậy?”
“Ừm, không có gì, ta chỉ đang nghĩ là có nên đi mua một quyển sách dạy nấu ăn hay không?”
“A, cái đồ chơi này cũng không cần mua, bây giờ có điện thoại, có máy tính, muốn làm đồ ăn gì có thể trực tiếp tra, còn có rất nhiều video trực tiếp dạy nấu ăn, có thể trực tiếp mà học.”
“Cái đó… là gì?”
Sở Qua bật cười: “Phải nói hai đồ vật này, mới là pháp bảo quan trọng nhất của thế giới này, khi nào ngươi chơi quen, ngươi chính là người hiện đại.”
…
Sau khi trở về Thu Vô Tế mang theo thức ăn vừa mua tiến vào phòng bếp, Sở Qua tiếp tục đánh chữ, bây giờ hắn cảm đã tiến vào một cái trạng thái rất kỳ diệu khi đánh chữ.
Trước kia mỗi khi đăng tải một chương, hắn đều rà soát xem nhóm bình luận nói gì. Bây giờ viết xong thì cứ đăng tải, cái gì cũng mặc kệ.
Hắn đã không muốn xem những tranh luận khiến hắn phiền não, vả lại hắn cảm thấy tâm tư của bản thân cũng không nằm tại đó.
Linh hồn trọng yếu nhất trong quyển sách đã hương sắc sống động đứng bên cạnh mình, trong phòng bếp mùi xào rau thơm phức truyền đến, dáng vẻ Thu Vô Tế vừa đọc sách vừa nấu cơm dường như đang hiển hiện trong lòng hắn, cực kỳ chân thật.
Như vậy thì quyển sách này rốt cục viết thế nào còn quan trọng hay sao?
Giá trị lớn nhất của nó dường như là xây dựng thế giới hoàn chỉnh, để nàng tồn tại càng thêm vững chắc, ý nghĩa của tác phẩm chỉ vỏn vẹn như thế, người khác mắng hay khen có quan hệ gì? Bị tẩy chay ư? Cùng lắm thì đi làm công, chẳng lẽ còn có thể chết đói sao?
Tâm trạng Phật hệ khiến hắn càng cảm thấy nhẹ nhàng như không, ngay cả việc đánh chữ đều càng viết càng nhanh, ngày hôm qua cũng viết thêm, cuối cùng còn có thể lưu nửa chương nháp.
Sáng nay phải rèn luyện lại thêm đi dạo phố đã mất nhiều thời gian như vậy, kết quả trước buổi cơm ăn còn có thể đăng tải một chương, nếu như tiếp theo không có bị việc gì quấy rối mà nói, thì hôm nay có thể đăng mới cả vạn chữ, đây chính là phá kỷ lục.
Phần kịch tiếp theo chủ yếu nói về việc Thu Vô Tế thu thập vật phẩm đại trận Tứ Tượng v..v… để trợ giúp nàng phi thăng độ kiếp, đây cũng là nhiệm vụ chủ yếu của nàng, trong quá trình thu thập vật phẩm sẽ có những kịch bản muôn hình muôn vẻ, có một số liên quan đến Sở Thiên Ca, cũng có một số không liên quan gì đến y, dù sao cấp độ của Sở Thiên Ca quá thấp, không thể nhúng tay quá nhiều vào những cuộc chiến cao cấp được.
Nếu như dựa theo cách viết vốn có, đó chính là câu chuyện nổi bật liên quan đến Sở Thiên Ca, còn về phần kịch bản của Thu Vô Tế chỉ giới thiệu qua một chút thuộc về “Việc làm của nhân vật ngoài phần diễn.” Mà giờ đây Sở Qua trong vô thức cứ thích chú tâm viết về phần diễn cá nhân của Thu Vô Tế, khiến cho câu chuyện dường như biến thành “Hai nhân vật chính.”
Vì không muốn cảm giác quá nổi bật, Sở Qua còn suy nghĩ có nên hay không viết thêm những phần diễn độc lập cho những nhân vật khác, lập đi lập lại như vậy sẽ ngày càng gần với thể loại văn quần tượng.
Rất khó khống chế, vượt ra ngoài năng lực của hắn, nhưng mặc kệ, viết thì cứ viết.
Mới đăng tải một chương, Sở Qua đang muốn chạy vào phòng bếp nói chuyện phiếm cùng Thu Vô Tế, âm thanh “Tít tít tít” từ QQ vang lên,
Tập trung nhìn vào, chính là tổng biên tập…
Trong lòng Sở Qua hơi run một chút, không phải sẽ gặp chuyện giống như Trương Kỳ Nhân chứ?
“Biên tập lão đại có chỉ thị gì ạ?”
“Số lượng chữ ngươi viết cũng gần đạt rồi, ta đã giúp ngươi xin đề cử, chủ biên cũng đã thông qua. Mấy ngày nay ngươi lưu nhiều bản thảo một chút, viết thêm phần cảm nghĩ.”
“Cảm ơn lão đại!” Sở Qua vừa vui mừng vừa buồn bực, vui mừng vì bản thân đã viết qua vài quyển sách cũng chưa từng được đề cử, mặc dù địa vị lưu lượng của cái đồ chơi đó bây giờ cũng đã là siêu việt, nhưng cũng từng là đề cử lớn nhất có danh dự và ý nghĩa lịch sử, đó chính là một sự khẳng định đối với tác phẩm, cho dù là những tay viết lách lão làng cũng sẽ vì điều đó mà viết vài câu cảm ơn.
Mắt thấy quyển sách này gần đây ngày càng ít đọc giả, thế mà vẫn có được cái chuyện tốt như vậy sao?
Buồn bực là vì những cái chuyện đề cử này theo lệ thường thì sẽ thông báo trên tin nhắn, dường như tất cả các biên tập QQ đều thích lấy chữ ký “Đừng hỏi đề cử”, vì sao lại có thể chủ động mà chạy tới để nói việc này? Cái này rất là vô lý.
Kết quả câu sau của biên tập chính là: “Gần đây viết tốt lắm, tổ biên tập vẫn luôn theo dõi ngươi, cố gắng duy trì nhé.”
Sở Qua: “?”