Thế giới trong sách.
Thu Vô Tế mở to mắt trong mật thất, chung quanh còn từng đoàn phòng hộ những trận pháp và bảo vật trước kia chuẩn bị cho “độ kiếp”. Bảo quang sáng chói, linh khí lưu chuyển, trong lúc nhất thời đối lập kịch liệt với căn phòng thuê bình thường đó của Sở Qua.
Đã cách một thế giới rồi sao…
Thu Vô Tế cúi đầu nhìn lên người mình, vẫn là bộ pháp y tông chủ trang nghiêm kia. Cái bộ đồ gì đó vừa mặc lúc nãy, giống như một giấc mơ vậy.
Giống như một giấc mộng.
Nàng thở một hơi, vươn người đứng dậy, rời khỏi mật thất.
“Tông chủ ngài xuất quan rồi sao?” Những đệ tử nồng cốt trông coi bên ngoài, tôn kính hành lễ: “Vừa nãy Chu trưởng lão đến báo, nói thu được tin tức, bên trong Vạn Xà Quật ở phía tây nam vạn dặm kia có thể có thanh long lột vảy, nói rằng tông chủ vừa xuất quan phải lập tức bẩm báo.”
Thu Vô Tế nở nụ cười: “Ta đã rõ.”
Lúc này vốn dĩ phải là “Thu Vô Tế thản nhiên nói”, Thu Vô Tế khe khẽ nhếch nhếch môi.
Tên đệ tử nhìn thấy liền có chút thất thần.
Tông chủ rất ít khi cười, nụ cười này thật đẹp mắt a…
Thu Vô Tế ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, đạp nguyệt mà đi: “Bảo bọn họ tập họp tại phòng nghị sự”.
Tên đệ tử lĩnh mệnh rời khỏi, lúc sắp đi buồn bực nhìn một chút bộ dạng của Thu Vô Tế rời đi trên bầu trời.
Tông chủ phi hành, nắm chặt tay áo để làm gì?
“Sự việc của thanh long lột vảy, bổn tọa đã rõ.” Trong phòng nghị sự, Thu Vô Tế nói với nhóm trưởng lão: “Vật này bổn tọa nhất định phải lấy được, ắt phải tự mình đi một chuyến. Ngoài ra Vạn Xà Quật có rất nhiều huyền diệu, tầng ngoài có chút thích hợp cho nhóm đệ tử thí luyện, nếu đã đi, chiếu lý phải mang theo một số môn hạ tiến vào, có lẽ có duyên phận.”
Liền có vị trưởng lão nói: “Vậy bọn ta đi chọn một số đệ tử…”
“Việc này là do Sở Thiên Ca ở Nam Cương phát hiện manh mối sao?” Thu Vô Tế nói: “Đệ tử này rất may mắn, nên mang theo…. Bổn tọa cũng cho một chút chỉ điểm và ban thưởng ngoài định mức, coi như ban thưởng cho tin tức này, gọi hắn tới đây.”
Nhóm trưởng lão nhìn nhau, ngài vừa xuất quan, sao lại biết rõ là do Sở Thiên Ca phát hiện manh mối?
Chẳng lẽ khả năng bối toán của tông chủ đã đạt đến trình độ này rồi sao? Nhưng dường như lúc đầu tông chủ không có học bối toán, điều này càng khiến bọn họ cảm thấy bí ẩn khó lường được…
Sở Thiên Ca bị gọi tới, cẩn thận bước vào phòng nghị sự đầy ắp những trưởng lão kia, cung kính hành lễ một cái: “Tham kiến tông chủ.”
Lúc hành lễ, trong lòng của y có chút cảm giác quái dị.
Luôn cảm thấy ánh mắt tông chủ nhìn chằm chằm mình có …sát khí.
Có thể là ảo giác, tông chủ đang yên đang lành muốn giết mình làm gì? Nếu quả thực muốn giết, mình cũng chỉ có nằm chờ chết mà thôi, cũng không có gì phải nghĩ. Ơ, thần sắc tông chủ đã biến thành buồn cười, xem ra chỉ là thử tâm tính của mình mà thôi.
Ánh mắt Thu Vô Tế xác thực là từ sát cơ biến thành muốn cười.
Nàng phát hiện cái tên Sở Thiên Ca này có dáng dấp giống với Sở Qua, đương nhiên là có chút giống, đây vốn là hình phản chiếu của Sở Qua, thay bản thân vào nhân vật chính để viết. Chỉ là hắn không thể hoàn toàn miêu tả giống y như bản thân mình được, ví như bản thân hắn rất anh tuấn, nhưng phải viết một người bình thường trở thành nhân vật chính, Sở Thiên Ca cũng chỉ có thể viết như vậy “tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt kiên nghị.”
Vả lại Sở Thiên Ca vẫn là “thiếu niên”, Sở Qua đã 27-28 rồi. Hàng lông mày này lại là mô phỏng Sở Qua, trông giống như nhìn ảnh thu nhỏ của hắn, hoặc nói là con trai hắn?
Đúng vậy, là hắn sáng tạo mà, “Phụ thần” á, đó còn không phải là con của hắn hay sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Thu Vô Tế vui không tả nỗi. Nghiêm khắc mà nói, Sở Qua bây giờ có phải đang cùng “con trai” của mình giành nữ nhân hay không?
Cái suy nghĩ này khiến cho cảm giác phiền muộn do bị se duyên bậy bạ của nàng lập tức biến mất, trở nên rất muốn cười.
Đồng thời có chút đồng tình.
Ngươi cho rằng chính ngươi một đường cố gắng dốc sức mà làm sao?
Đều là do người viết ra cả đấy…
Thu Vô Tế gác tay phải lên thành ghế, bộ dạng lười biếng nghiêng người lấy tay đỡ trán: “Phát hiện manh mối của thanh long lột vảy, đối với bản tông là một công lớn, Sở Thiên Ca, ngươi muốn bản tọa ban thưởng điều gì?”
Sở Thiên Ca vội nói: “Không dám, đây là việc đệ tử nên làm?”
Thu Vô Tế lười biếng nói: “Thưởng cho ngươi tiến vào Tàng Kinh Lâu tầng thứ 3 tham ngộ 7 ngày, có thể tùy ý chọn một môn công pháp Huyền cấp.”
Nhóm trưởng lão đều có chút rung động, cái ban thưởng này quả thật rất lớn, theo cấp bậc của Sở Thiên Ca mà nói, có thể đi vào Tàng Kinh Lâu đã không tệ, công pháp ban thưởng đại khái cũng là Hoàng cấp, cái này trực tiếp lên tầng 3, công pháp Huyền cấp…
Sao bỗng nhiên tông chủ lại có thể hào phóng như vậy?
Thu Vô Tế âm thầm nhếch miệng, chẳng lẽ còn muốn bản tọa phải tự thân dạy bảo hay sao? Cứ chống chế cho xong việc là được.
Đúng vậy, hắn viết là tầng 2, nếu làm như vậy sẽ có thay đổi gì? Ngược lại có thể quan sát một chút.
“Ngoài ra…” Thu Vô Tế nghĩ một lát: “Sở Thiên Ca chưa bài trừ ngũ cốc đúng không? Hôm nay phân phó thiện đường làm cho hắn một phần mì thịt bò, lấy làm cổ vũ. Cứ như vậy đi, tất cả mọi người trở về chuẩn bị một chút, sau 7 ngày sẽ đi Vạn Xà Quật.”
Nhóm trưởng lão: “?”
Sở Thiên Ca: “???”
Khóe miệng Thu Vô Tế lần nữa lộ ra nụ cười.
Chẳng qua cũng chỉ như vậy.