Mục lục
Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn theo đuổi lý tưởng của mình, ai cũng sẽ phải trả giá.

Không ai có thể cứ thế mà làm, mỗi tháng dựa vào vài trăm đến 1000 tiền chuyên cần mà sống hết đời.

Đối với tác giả văn học trên mạng mà nói, thì Trương Kỳ Nhân đã phí phạm gần 2 năm vẫn chưa thể nào ngoi đầu lên nổi, mỗi năm đều cố gắng ra một quyển sách, nhưng số người đặt mua lúc nào cũng giới hạn ở 2 chữ số, lần này đã là cuốn sách thứ ba mà y đăng tải.

Quá tam ba bận.

Bất luận là do áp lực sinh hoạt, hoặc là do ánh mắt của người nhà, không ai có thể vĩnh viễn liều chết chống đỡ.

Hai năm về trước, Trương Kỳ Nhân vừa làm shipper để duy trì cuộc sống, vừa viết sách để theo đuổi mộng tưởng của chính mình. Mấy tháng trước đã cải vả một trận với người nhà, cuối cùng y liền không làm shipper nữa, y quyết tâm dọn ra khỏi nhà, lần theo tin tức muốn tìm người thuê nhà có sở thích viết lách dọn đến nơi này của Sở Qua, toàn tâm toàn ý suy nghĩ một tác phẩm mới.

Y đã không còn nguồn kinh tế.

Cứ như vậy sau mấy tháng, tiền trước đó làm shipper tích lũy được cũng đã dùng gần hết, lần này lại không được, Trương Kỳ Nhân cho dù có không cam tâm đến đâu cũng chỉ có thể từ bỏ mộng tưởng này của mình, theo lời người nhà tìm một nhà máy để xin vào làm việc.

Vấn đề không phải là viết thể loại văn nào, vốn không liên quan, Trương Kỳ Nhân vốn cũng không am hiểu truyện ngôn tình, chỉ chuyên về huyền huyễn và trào phúng, vốn càng không thích hợp có nữ chính. Sách có thể nổi tiếng hay không, có nhân tố năng lực, cũng có nhân tố cơ duyên.

Mắt thấy bao nhiêu thiếu niên tràn đầy lòng tin tiến vào nghề này, cuối cùng đều ảm đạm biến mất, hoặc là trong lòng tràn đầy ấm ức mà hóa thân thành vòi phun khạc nhổ vào tất cả những tác phẩm văn học còn lại trên mạng để gây chuyện trêu chọc.

Phía sau lưng kia đều là âm thanh của những cõi lòng tan nát.

Cái gọi là “không việc làm” trong mắt người ngoài, phía sau đào thải tàn khốc ra sao, có mấy người hiểu được?

Tình cảnh của Sở Qua cùng Trương Kỳ Nhân vốn chỉ là tám lạng nửa cân, trước kia cũng là dân làm thuê, 9 giờ sáng có mặt 5 giờ chiều ra về, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nhân sinh sẽ liền buồn tẻ vô vị, biết đâu may mắn quyển sách đầu tiên thu nhập miễn cưỡng cũng có thể kiếm cơm, đúng lúc lại gặp phải mâu thuẫn, cải vả cùng lãnh đạo liền dứt khoát từ chức để sáng tác, cho đến bây giờ cũng đã ra được hai ba quyển, tiền dành dụm cũng đã dùng hết 7-8 phần, bởi vậy quyển sách trước mắt này đối với hắn vô cùng quan trọng.

Sở Qua tốt hơn Trương Kỳ Nhân một chút ở chỗ, người nhà rất ủng hộ hắn. Hoặc là dứt khoát nói theo một cách khác, người nhà không để ý tới hắn.

Cha mẹ của Sở Qua nghe nói là phải giữ bí mật đơn vị, đến hắn cũng không biết rõ cha mẹ hắn đang làm gì, dù sao cũng là nhiều năm không thấy bóng người, cũng chỉ ngẫu nhiên điện thoại hỏi thăm. Trong đó mẹ hắn còn liên hệ hơi nhiều, còn giọng nói của cha hắn, đã một năm rồi hắn không nghe thấy. Phải nói trước đây cũng không đến nỗi này, cũng không biết mấy năm này làm sao lại thành ra như vậy…

Lo lắng duy nhất của hai đấng sinh thành chính là về hôn nhân đại sự của hắn, đối với những việc khác cũng rất ít xen vào, mẹ hắn đối với việc con trai có thể viết sách cũng cảm thấy tự hào, khắp nơi khoe khoang con trai ta là một tác giả, nói đến nỗi Sở Qua chỉ muốn che mặt.

Không sai, lúc xem mắt Cố Nhược Ngôn đã nói “Dì Ngô nói ngươi là một tác giả”, vị dì Ngô kia chính là mẹ ruột của Sở Qua, cũng không biết bà cùng Cố Nhược Ngôn quen biết như thế nào…

Lại nói về việc tại sao trong nhà hắn vốn dĩ ít người mà còn muốn dọn ra ngoài ở thuê, hễ không có việc gì bước ra cửa mà gặp được vị hàng xóm hay trưởng bối gì đó thì thế nào họ cũng sẽ cười ha hả: “Tiểu Sở ơi, ta có quen XX giám đốc của xưởng giày dép, có cần ta giới thiệu cho ngươi một chút…”

Sở Qua cũng cười tủm tỉm mà đáp: “Không cần đâu, giữ lại cho cô em vợ của hắn đi.”

Hễ cứ xoay người là phảng phất có thể cảm giác được mọi người đang xầm xì sau lưng hắn: “Cái thằng con không ra gì của Sở gia, 27-28 rồi còn du thủ du thực chỉ thích an nhàn trốn ở trong nhà.”

Nến hắn dứt khoát dọn ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.

Đây vốn dĩ là một cái nghề không ra gì, biểu hiện của Cố Nhược Ngôn lúc xem mắt, Sở Qua vốn dĩ cũng đã quá quen thuộc. Tóm lại không cần biết người nhà có ủng hộ hay không, Sở Qua dù gì cũng đã là một gã đàn ông 27-28 tuổi rồi đương nhiên cũng không muốn cứ ngửa tay ra xin tiền người nhà, lại còn có chết cũng sỉ diện nói với bọn họ rằng thu nhập của hắn rất khá… cho đến bây giờ nếu như hỏng bét, ngày tháng sau này không biết làm sao mà sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK