Chậc, tại sao lại nghĩ đến nàng ấy rồi?
Ngón tay treo lơ lửng trên bàn phím, suy nghĩ như một kẻ mất hồn, có chăng nên thêm một nhân vật như thế vào trong câu chuyện của mình, hình tượng của một nữ nhân viên tài trí ở nơi làm việc… nhưng chuyện mình đang viết là chuyện tiên hiệp, hình tượng này nên nằm trong một tông môn cao cấp nào đó, sau đó sẽ bị nhân vật chính đẩy ngã…ừm.
Có hơi phiền toái, bởi vì đã định được một vai nữ chính tương tự như vậy rồi, nhân vật chính là tông chủ của một tông môn, một trong những tu sĩ mạnh nhất thiên hạ, cũng đã chạm đến ngưỡng phi thăng, cũng là mỹ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ.
Mà giai đoạn tiếp theo chủ yếu lại là chinh phục nàng ấy.
Không sai, thứ Sở Qua viết chính là văn hậu cung, trong giới tác giả cũng có một chút danh tiếng xoàng xỉnh.
Thân là người viết văn hậu cung, Sở Qua hiểu rất rõ mấu chốt là ở chỗ phải viết rõ ràng đặc điểm của các vai nữ khác nhau, vị này là nữ tông chủ thanh cao, kiêu ngạo, ưu nhã và bá đạo, kỳ thực so với Cố Nhược Ngôn khác nhau rất nhiều, nhưng nếu muốn gia tăng thêm một nhân vật trong tông môn có tác phong như một nữ công sở, như vậy sẽ biểu hiện có chút giống nhau, rất khó phân ra đặc sắc của mỗi người.
Vẫn là đừng suy nghĩ lung tung tốt hơn, phải viết thật tốt về vị tông chủ này, vị này thế nhưng lại là nữ chính đầu tiên.
Quyển sách này vừa mới lên kệ không bao lâu, hết thảy chỉ mới được 200-300 chương, kịch bản cũng chưa mở ra hoàn toàn. Lúc này nhân vật chính “Sở Thiên Ca” vẫn chỉ còn là một nhân vật nhỏ, trước đó vì một chuyện ngoài ý muốn nên mới được tông chủ để ý đến, từ một tạp dịch thấp kém trực tiếp đề bạt làm đệ tử nội môn, tông chủ còn tự mình chỉ điểm, cũng chính là khởi điểm để nhân vật chính có thể vươn xa hơn.
Giai đoạn này nhân vật chính vẫn là xem tông chủ như thầy, rất tôn kính; tông chủ đối với nhân vật chính cũng chỉ bất quá là cảm thấy có tài, dễ đào tạo nên dìu dắt một hai.
Nhưng về sau vì sao lòng hiếu thảo của đệ tử lại biến chất, còn tông chủ vì sao mà lại có ý muốn gặm cỏ non còn phải thiết kế kịch bản lâu dài, nhưng bây giờ đã có thể bắt đầu gợi ý chút ít.
Ví như có thể bắt đầu miêu tả một chút về khía cạnh tâm lý của tông chủ, có thời điểm sẽ cảm thấy buồn bã, có thời điểm sẽ nghĩ là kiếp tu hành dài vằng vặc sống đến cùng cũng thấy thiếu thốn một cái gì đó, từ đầu chí cuối không cách nào phi thăng có phải hay không là vì cái gì…v..v…
Một lão quái vạn năm thanh tâm quả dục vì sao lại có thể động lòng xuân? Đều phải có logic từ trước.
Sở Qua đúng là rất dụng tâm.
“Thu Vô Tế ngắm trăng bên cửa sổ, ánh trăng như nước, tỏa khắp nhân gian, khiến cho dung nhan hoàn mỹ của nàng càng thêm tỏa sáng, mông lung mà mộng ảo. nàng lẳng lặng xuất thần thật lâu, trong lòng mơ hồ suy nghĩ, sau khi phi thăng, có phải sẽ du ngoạn lên cung trăng. Nếu là như vậy, có phải sẽ từ một chỗ cô độc chuyển đến một chỗ càng cô độc hơn mà thôi…”
Thu Vô Tế, cái tên được lấy theo Giá Hiên Từ: “Sở thiên thiên lý thanh thu, thủy tùy thiên khứ thu vô tế”, cùng tên của nhân vật chính là Sở Thiên Ca vừa vặn hợp nhau, cũng là một suy nghĩ lý thú. Nếu như nói Sở Thiên Ca chính là hình ảnh phản chiếu của Sở Qua, như vậy Thu Vô Tế có thể chính là tất cả chờ mong cùng ảo tưởng của Sở Qua đối với người tình lý tưởng trong lòng mình. Hắn có thể đã gửi gắm một tình cảm sâu nặng vào trong đó.
Cho nên hắn nói với Cố Nhược Ngôn “Có lúc có hơi ít, nhưng tháng này cũng được hơn vạn”, chính là bởi vì trước kia sách bán rất chạy, mà quyển sách này thành tích càng ngày càng tốt, trút hết tình cảm vào nhân vật tự nhiên sẽ đạt được sự khẳng định của đọc giả.
“Chẳng hiểu tại sao trong lòng Thu Vô Tế bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười của Sở Thiên Ca. Ở trong tiên đạo mà mọi người chỉ biết có riêng bản thân mình, nụ cười tựa như tia sáng mặt trời kia trở nên rất đặc biệt, có thể khiến tâm tình của người khác trở nên cởi mở hơn rất nhiều.”
Sở Qua mười ngón như bay, càng viết càng có linh cảm, phảng phất theo văn tự hiển hiện, trong mắt hắn dường như cũng có thể trông thấy một vị tiên tử tuyệt sắc ngắm trăng bên cửa sổ, mê mang mà cô độc.
Mãi cho đến khi cảm giác thấy gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tới sau lưng, khiến cho cột sống hắn cũng có chút phát lạnh.
A… không đúng.
Cửa sổ của mình ở phía trước mà, phía sau rét run là chuyện gì vậy?
Sở Qua buồn bực quay đầu.
Hàn mang lóe qua, một thanh trường kiếm u lam gác ở trên cổ của hắn, cái lạnh thấu xương dường như muốn đóng băng cả linh hồn.
Sở Qua trợn mắt há mồm nhìn về phía sau, một cô gái mặc đồ cổ trang đang dùng kiếm gác trên cổ hắn, đôi mắt phượng tràn đầy sát khí đang nhìn chằm chằm vào văn kiện của hắn, không khí dường như yên tĩnh mấy giây lại dường như chỉ một chốc lát, trong đầu Sở Qua còn không kịp có bất kỳ phản ứng nào chỉ nghe thấy nữ tử nói từng chữ: “Ngươi dám viết ta thích tên đệ tử kia, ta dù cho phải phá nát cả thế giới, cũng phải lấy mạng chó của ngươi!”
Sở Qua choáng váng cả người: “Không phải, nhưng cô là ai thế?”
Nữ tử thu hồi ánh mắt đang dán trên bài viết, nhìn về phía phía mũi kiếm: “Thu Vô Tế.”
Sở Qua: “???”