“Con mẹ nó chứ, ta có trêu ai ghẹo ai đâu…” Sở Qua chỉ cảm thấy …đ.k.m… người ta kỳ ngộ đều là chuyện tốt, còn cái kì ngộ này của bản thân đúng thật là… luôn cả hình dung cũng không hình dung nổi.
“Chỉ cần không phát sinh tình cảm với nhân vật chính là được chứ gì, viết văn thì ai sợ ai nào? Con chim dù có chết ta cũng phải khiến nó phải bay lên trời!” Sở Qua cắn chặt răng, đặt bàn phím ngay ngắn, cố gắng gõ thật nhanh:
“Thu Vô Tế đứng trước cửa sổ, thu hồi suy nghĩ. Làm sao lại nghĩ đến Sở Thiên Ca kia chứ, thật sự là … thời thế bây giờ nào có nam nhân có thể xứng đáng với bản thân? Càng không thể đề cập đến chỉ là một đệ tử. Cho dù có cô đơn lạnh lẽo, buồn bã đến đâu, thì chí ít người đó cũng phải là một ‘Sáng Thế Thần’ mới được!”
Xong bản thảo, đăng tải thôi!
……
Thế giới trong sách.
Thu Vô Tế không phải là đang đứng bên cửa sổ, mà là đang tĩnh tu trong mật thất.
Hành vi của nàng có khác biệt chút ít so với những gì tác giả đã viết. Múi thời gian của đôi bên vốn dĩ không tương đồng, huống hồ gì nhân vật ngoại trừ phần diễn cố định của mình ra cũng có những việc riêng của bản thân, không phải bất cứ việc gì cũng phải định sẵn.
Trong mật thất, một đạo hư ảnh từ trên trời giáng xuống, dung hợp vào thân thể của nàng.
Thì ra người trước đó thoát ra gặp mặt Sở Qua chỉ là thần niệm chứ vốn không phải thân thể của nàng.
Nàng chưa đạt tới điều kiện để phi thăng, thần niệm thoát ra cũng chỉ bởi vì phẫn nộ cực hạn nên kích phát tiềm lực, không cách nào kéo dài, nếu miễn cưỡng ở lại ngoại giới có khả năng sẽ dẫn đến thân xác và hồn phách tách rời, sẽ xảy ra vấn đề lớn. Cảm nhận được cực hạn thì liền phải trở về.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Sở Qua cảm thấy cảm giác áp bức của nàng không mạnh như trong tưởng tượng, nói trắng ra là hắn chỉ nhìn thấy một luồng ý niệm miễn cưỡng đột phá ngăn cách của vị giới mà thôi.
Thần niệm trở về, Thu Vô Tế mở mắt, đôi mắt từ thoáng có chút đờ đẫn dần dần biến thành có chút kiên định.
Chớ nói khi đó Sở Qua cả người đều choàng váng, kỳ thực lúc ấy chính Thu Vô Tế cũng không thể suy nghĩ tỉnh táo đến đâu được.
Khi nàng nhìn thấy một nam nhân kỳ quái ngồi trước một cái màn ánh sáng, gõ vào từng ô vuông trên cái pháp bảo kia, trên màn ảnh liền hiện ra những chữ cái kể về nội tâm của nàng - Thu Vô Tế.
Những chấn động và mơ màng trong giờ khắc đó, không cách nào diễn tả cho người ngoài hiểu được.
Người này vốn dĩ đang viết một câu chuyện, mà ta vậy cũng chỉ là một người… một người bên trong câu chuyện của hắn?
Toàn bộ thế giới đều chỉ là một quyển sách…vậy tất cả những gì trải qua tại đây rốt cục là chân thật hay là hư ảo?
Hoặc giả đây chính là cái gọi là “Thiên ý sâu xa”?
Bên trong tiên đạo không phải là không có thư đạo họa đạo, loại khái niệm tu hành này cũng có tư tưởng tự diễn càn khôn, nhưng giới hạn trong mọi người chỉ là cái “hạ giới”, không có ai tu hành cao như vậy, đến nay cũng không có người thành công. Nhưng cái gọi là khái niệm này vốn là một nhân vật đỉnh cao của thời đại này, Thu Vô Tế rất dễ dàng lý giải việc đó, chỉ bất quá vào thời điểm khi nàng biết mình chỉ là một sinh linh trong sách lại cộng thêm chấn động trong tình cảm, nếu không phải là một người từng trải thì thật sự khó mà hiểu hết.
Nhưng cũng không sao…
Mọi chuyện sợ nhất chính là không biết, thiên ý mờ mịt khó dò nhất, cũng là thứ khó kháng cự nhất. nhưng nếu như đã khám phá được sự thật, sẽ luôn luôn có biện pháp.
Chỉ là một gã tay trói gà không chặt, mà cũng đòi làm ‘Sáng Thế Thần’?
Chỉ cần uy hiếp một chút thôi, chẳng phải là bảo hắn đi hướng đông hắn không dám đi hướng tây?
Đến lúc đó đừng nói là nắm giữ vận mệnh của chính mình, cho dù có muốn đạt được nhiều hơn nữa cũng có thể.
Quả nhiên từ sau khi trở về nhìn tượng của đệ tử kia trong đầu nàng bắt đầu mờ nhạt dần, cái gã “Sáng Thế Thần” kia quả nhiên không dám làm trái ý ta, điều này cho thấy hắn vẫn nghĩ cách làm cho cái dây tơ hồng kéo bậy này nhanh chóng chặt đứt.
Vấn đề then chốt bây giờ là, tự mình lần này phá giới cũng có chút ngoài ý muốn, bây giờ việc cấp bách là phải làm sao để có thể tùy lúc ổn định phá giới, và cách làm thế nào có thể lưu lại bên ngoài thời gian lâu hơn.
Đến lúc đó, lui thì thế giới của mình tùy ý dệt, tiến thì du ngoạn ngoại giới thăm dò chư thiên, cái vũ trụ trời cao biển rộng vô hạn này, có việc gì không thể làm?
Ưa thích một người đệ tử ư? Thật đúng là trò cười! tương lai của ta làm sao lại có thể như vậy?
Đó càng không phải là lựa chọn của Thu Vô Tế ta.
Thật muốn tìm nam nhân, vậy cũng phải là ‘Sáng Thế Thần’ mới được!
Cái tư duy chặt chẽ đến không có một khe hở kia, khiến cho Thu Vô Tế nhất thời cũng không phát hiện có gì không ổn, qua một lúc lâu mới có hơi tỉnh táo lại, tại sao ta lại có thể nghĩ như vậy?
Thu Vô Tế trong lòng hơi động, chậm rãi mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Là hắn viết? Hắn lại cả gan viết như vậy!