Mục lục
Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Vô Tế “hừm” một tiếng, tiếp tục sắp xếp đồ vật.

Sắp xếp xong đồ vật bước ra ngoài, nàng thấy Sở Qua đang ngồi trên ghế sô pha ôm điện thoại, không biết đang làm gì, Thu Vô Tế nhìn thoáng qua thăm dò, lại là cái app bình luận sách của hắn.

Thu Vô Tế thử nói: “Đã… đã bị mắng nhiều như vậy, nếu không dứt khoát…”

“Không có chuyện đó!”Sở Qua thần sắc nghiêm túc ngẩng đầu nhìn nàng: “Bây giờ là do chính ta không muốn viết như vậy nữa.”

Thu Vô Tế mím môi một cái, nghiêm mặt: “Ngươi đang nghĩ gì đó, ý ta nói là ngươi dứt khoát đừng xem bình luận nữa.”

“Vẫn là phải xem.” Sở Qua cười cười: “Có người bắt đầu tranh cãi rồi.”

“Ừm?”

“Một nhóm phụ nữ chủ nghĩa độc lập đã nghe phong phanh mà nhảy vào, nói là phải như vậy. ‘Các ngươi chưa gặp qua nữ nhân sao?’, ‘gặp một người thích một người đúng thật là đê tiện mà.’ ”

“…” Thu Vô Tế không nói gì mà lắc đầu: “Thật không hiểu thế giới này của các ngươi, vì sách của người ta viết như thế nào mà cãi nhau, chẳng lẽ bọn họ cũng giống ta sẽ bị an bài vận mệnh sao? Mà phải quan tâm như vậy?”

“Các ngươi cũng sẽ vì một số kiến giải đạo pháp không giống nhau mà tranh chấp, kỳ thực cũng không khác biệt lắm, mỗi người có ý kiến riêng của mình, muốn thống nhất ý kiến mới là chuyện khó.”

Mặc dù Thu Vô Tế cảm thấy khó mà chấp nhận trộn tiểu thuyết và đạo giải chung vào mà nói, bất quá về đạo lý thì nàng đã hiểu, trong lòng chỉ có một cảm giác: người của thế giới này đúng là nhàn rỗi.

Sở Qua chăm chú xem khu bình luận sách, tự mình thấp giọng nói: “Thật là kỳ quái, quyển sách vừa mới nổi của ta, sao lại có ảnh hưởng ngoài luồng như thế… theo lý thì đọc giả thể loại văn nữ tôn không biết đến quyển sách này của ta, vì sao vừa viết một chút tranh luận, vả lại cũng không phải là nghiêm trọng, bỗng nhiên lại dẫn đến nhiều người đến luận chiến như thế?”

Thu Vô Tế lập tức phản ứng: “Có người đang giúp ngươi sao?”

“Cái này không chắc …” Sở Qua cảm thấy kỳ lại mở xem trang tin nhắn, không có tin tức đề cử, cho thấy không phải vì có người đề cử mà đến. Lại nhìn một chút diễn đàn phe thứ ba kia, cũng không có những thảo luận liên quan. Việc này vốn rất bình thường mà, chỉ viết trúng độc tự cứu mà không viết chút ám muội gì thôi, cái chuyện nhỏ xé to này cùng lắm là bị người khác mắng một trận trong khu bình luận sách mà thôi, làm sao cũng không đến nỗi dẫn đến tranh luận trên diễn đàn.

Nhưng điều càng kỳ quái là, những người khác nghe phong phanh từ đâu mà đến?

“Thật kỳ quái.” Sở Qua lắc đầu cảm thấy khó hiểu.

Thu Vô Tế hỏi: “Việc này đối với ngươi là tốt hay xấu?”

“Là tốt. Nếu như những đọc giả cũ không thèm xem, lại không có đọc giả mới là chết chắc, nhưng những đọc giả mới không phải đã đến rồi sao? Mặc dù không biết rõ có thể giúp đỡ được bao nhiêu.” Sở Qua để điện thoại di động xuống, quay đầu cười nói: “Dù sao là phúc là họa cũng không tránh khỏi, ta cứ viết vậy.”

Thu Vô Tế gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, trong lòng vẫn có chút hơi xấu hổ.

Mình quả thực đã tạo cho hắn một khó khăn rất lớn, nhưng điều này nàng cũng không có cách nào khác.

Sở Qua ngược lại đã sớm không còn bận tâm việc này: “Lại nói ngươi nhìn bình luận sách của ta làm gì, sách lịch sử mà ngươi muốn hai ngày trước đã được gửi đến, ngươi nên xem cái đó.”

Thu Vô Tế nhìn theo ánh mắt của Sở Qua, quả nhiên nơi gốc tường có một chồng sách chỉnh chỉnh tề tề đặt ở đó. Nàng bước qua lấy một quyển xem lướt qua tựa sách: “Trên dưới 5000 năm… nền văn minh này của các ngươi thật trẻ trung.”

Còn không lớn bằng số tuổi của ta.

Sở Qua thần sắc quái dị nhẫn nhịn nửa ngày: “Được rồi, ta biết ngươi là một lão bà.”

Ánh mắt Thu Vô Tế trở nên có chút nguy hiểm.

Sở Qua nói: “Cái kia của các ngươi, là do nhóm viết lách của chúng ta nói mò mà thôi, vạn năm tỷ năm cứ việc thổi, chỉ là muốn thể hiện rõ sự tang thương. Nếu thật muốn bắt đầu, giới tu hành của các ngươi mấy vạn năm trôi qua mà vẫn giữ như vậy, đó mới là quá trình phát triển không hợp lý… nhưng cái này không quan trọng, chủ đề của văn tu tiên chính là nói đến việc tu tiên, không phải nói về sự thay đổi của xã hội. Muốn xem xã hội thay đổi như thế nào, tự nhiên sẽ có tác phẩm khác, không cần trèo cây bắt cá.”

Thu Vô Tế như có điều suy nghĩ.

Sở Qua vươn người đứng dậy: “Ta phải đi đánh máy… ta đánh máy, ngươi đọc sách, cảnh này có thể vẽ thành tranh.”

Vào lúc hắn cảm thấy mình đã vẽ lên một ý cảnh rất đẹp, thì chuông cửa vang lên: “Giao bình gas!”

Cái ý cảnh đẹp đẽ kia ầm một tiếng vụn nát, những việc vụn vặt trong cuộc sống đập thẳng vào mặt hắn.

Nhìn dáng vẻ lúng túng của Sở Qua, Thu Vô Tế nhịn không được bật cười.

Ở một chỗ khác trong thành phố, Trương Kỳ Nhân xóa bỏ bài đăng trong diễn đàn nữ tôn mà Sở Qua chưa từng theo dõi: “Người anh em, chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK