Mục lục
Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai trời vừa tờ mờ sáng, Sở Qua ngủ cũng không an giấc nên đã tỉnh dậy từ rất sớm, mơ màng rời khỏi giường, rửa mặt, ngồi bồn cầu.

Ngồi bồn cầu thì không thể không chơi điện thoại…

Vốn dĩ giờ này hắn đều cùng với nhóm bạn trong “Đồng Thất Tào Ca” xả stress, nhưng hai ngày nay Sở Qua cũng không vào nhóm. Xin phép nghỉ nha…vào nhóm liền bị hối đăng tải chap mới, như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?

Bất quá xin phép nghỉ cũng chỉ vẻn vẹn ngày hôm qua, hôm nay nhất định phải đăng chap mới.

Do dự một chút, dứt khoát liền mở ra văn kiện điện thoại, đồng bộ bản thảo đã viết vào tối hôm qua, tiếp tục viết trên điện thoại, tranh thủ hôm nay nhanh chóng đăng lên, vậy mới có thể nhẹ nhõm cả người.

Là một tay viết lách có kỳ vọng vào thành tích, ngay cả ngồi bồn cầu cũng muốn đánh chữ.

Các vị đại thần tốt biết bao, cứ lưu một câu “Đêm nay không có chap mới”, thì liền có thể đi chơi được…

Sở Qua lại nghĩ đến mình, cũng đã 2-3 năm nay không có chơi qua game, bọn chúng nói cái gì Nguyên Thần a, Vĩnh Kiếp Vô Gian a, thậm chí Vương Giả Vinh Diệu cũng chưa từng chơi qua. Ký ức trong lòng còn lưu tại Thế Giới Ma Thú cùng DOTA đây…

Cũng không phải là không có thời gian để chơi, mà là sợ một khi đắm chìm vào đó liền chiếm cứ quá nhiều thời gian cùng tinh lực.

Sở Qua vẫn rất tự kiềm chế, kỳ thực Trương Kỳ Nhân tự kiềm chế còn giỏi hơn, Sở Qua còn biết xem DOTA tranh tài, rồi mắng tại sao không mạnh bằng BAN, Trương Kỳ Nhân nhiều nhất cũng chỉ xem các em gái livestream lúc rảnh rỗi, nhưng mà Trương Kỳ Nhân đã ảm đạm rút lui, Sở Qua cũng không biết là kiềm chế này còn có bao nhiêu ý nghĩa.

Ngồi đúng nửa tiếng trên bồn cầu, phân cũng khô luôn, cuối cùng chương đó cũng đánh xong, bấm nút đăng tải.

Sở Qua hài lòng chỉnh lý sạch sẽ, rửa tay xong còn thuận tay vuốt vuốt tóc, ừm, hôm nay lại càng đẹp trai hơn, không biết Thu Vô Tế nhìn vào có động tâm hay không?

Kết quả vừa mở cửa phòng vệ sinh, bỗng trông thấy Thu Vô Tế đứng ở bên ngoài, cố ra vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt rõ ràng ẩn chứa sự xấu hổ, mặt cũng kìm nén đến nổi ẩn đỏ.

Sở Qua ngạc nhiên hỏi: “Cô đứng ở đây làm gì?”

Thu Vô Tế: “……”

Hai người giương mắt nhìn nhau nửa ngày, Sở Qua mới đột nhiên tỉnh ngộ: “Cô muốn đi vệ sinh?”

Nói với ta, tiên tử là không cần phải đi cầu đúng không?

Đại lão phi thăng làm sao còn phải đi? Không đúng, cái cơ thể này của nàng ta chỉ ở luyện khí kỳ… nếu nhìn kỹ, khóe mắt nàng còn có ghèn đây này…vả lại tối hôm qua nàng ăn mì thịt bò, phải tiêu hóa…

A cái này…

Thu Vô Tế bị nhìn đến mức không chịu nổi, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ: “Còn không tránh ra sao?”

“Cái kia…” Sở Qua cẩn thận nghiêm túc mà nói: “Nơi này chỉ có khăn lông và bàn chải đánh răng của ta.”

Thu Vô Tế kìm nén ba điều gấp của con người, hai chân kẹp chặt một cách không tự nhiên, miễn cưỡng hỏi: “Cái gì gọi là bàn chải đánh răng?”

“Chính là cái kia.” Sở Qua chỉ chỉ vào bàn chải đánh răng để trên bồn rửa mặt, lại làm thêm động tác đánh răng: “Dùng cho sạch sẽ khoang miệng, giống như cành liễu chấm muối của các ngươi, à có thể mấy ngàn năm nay cô cũng chưa thử qua.”

“Ngươi muốn dùng đồ vật đã nhét vào miệng ngươi rồi lại nhét vào miệng ta sao?”

Thu Vô Tế tức giận nắm chặt lấy cổ áo của Sở Qua.

“Wow…” Sở Qua nhảy lên giống như đang đằng vân giá vũ, nặng nề nện xuống chiếc sô pha trong phòng khách, có chút giận dỗi: “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô cái đó tôi đã dùng qua, muốn mua cái mới cho cô thôi, sao tự nhiên cô lại nổi nóng?”

Thu Vô Tế há hốc mồm, trên mặt lại lần nữa hiện lên sắc đỏ, cuối cùng không nói gì, “Ầm” đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Sở Qua trở mình ngồi thẳng trên ghế sô pha, cũng cảm thấy có chút nhức đầu.

Buồn bực là buồn bực, ngược lại hắn cũng hiểu cho cái cảm giác xấu hổ giận dữ của nàng lúc này, nhưng việc này bản thân cũng cảm thấy nhức dái…mua cho nàng bàn chải đánh răng hay khăn lông gì đó thì dễ, sau đó thì sao?

Cô ấy có phải sẽ vĩnh viễn mặc cổ trang hay không? Có cần phải mua trang phục hiện đại cho cô ấy không?

Nếu cần, nội y đồ lót phải nói thế nào?

Đúng rồi cô ấy có đến kỳ đèn đỏ hay không? Có cần băng vệ sinh hay không?

Trời ơi đất hỡi!

Có thể nói nữ chính từ trong sách chạy ra ngoài dường như rất thú vị, nhưng cái cảm giác hư ảo ban đầu đã trôi qua, giờ mới phát hiện có rất nhiều sự việc hiện thực cần đối mặt.

Đây là cuộc sống, không phải là chuyện cổ tích.

Sở Qua bộ mặt khổ sở bước ra khỏi cửa. Sách còn có thể đợi gửi, đồ vật hằng ngày thì phải mua ngay.

Hắn cảm thấy tiết tấu sinh hoạt của mình dường như bị làm cho rối loạn hoàn toàn, khoảng thời gian này phải là đang xem review của chương mới, xem phản hồi của đọc giả để tìm linh cảm, sau đó cùng các bạn trong nhóm thư hữu tán gẫu, cùng các nhà văn trong nhóm tác giả chém gió với nhau.

Kết quả lại là đến siêu thị mua khăn mặt, bàn chải đánh răng, lại chọn một cái ly nhựa có in hình nhân vật tiên hiệp, sau đó ngây người đứng trước quầy nội y của nữ giới.

Nhận thấy ánh mắt như đang nhìn gã biến thái của nhân viên siêu thị, Sở Qua rốt cục không chịu nỗi, mang theo khăn mặt và bàn chải đánh răng chạy trối chết.

Đến cửa ra vào của cư xá lại nghĩ tới cái gì đó, mua thêm sữa đậu nành và bánh bao bên đường, mang lên lầu.

Trở lại phòng thuê, Thu Vô Tế đã từ phòng vệ sinh đi ra, đang ngẩn người ngồi trên ghế sô pha. Bộ dạng kia thật không giống như là nữ tông chủ quát tháo phong vân, càng trông giống một con mèo hoang hơn.

Sở Qua hơi cũng không thở ra được, đưa đồ vật qua, lạnh lùng nói: “Ăn chút gì đi.”

Thu Vô Tế nhận lấy, nhìn hình cô gái tiên hiệp in trên miệng ly, lại nhìn thấy sữa đậu nành cùng bánh bao nóng hoi hỏi, mím môi một cái, mi mắt khẽ rũ xuống.

Sở Qua ngồi ở một bên, tự mình cũng bắt đầu gặm bánh bao, một bên mập mờ nói: “Thu Vô Tế của tôi, từ trước tới giờ là người rất nói đạo lý, cũng không ỷ mạnh hiếp người, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta nên nói thẳng ra một số chuyện.”

Thu Vô Tế ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cô không muốn vận mệnh nằm trong tay người khác, tôi hiểu và tôn trọng, cũng đồng ý phối hợp với cô. Cô muốn hiểu thế giới này, tôi cảm thấy bản thân có trách nhiệm trợ giúp cô. Cô cảm thấy tôi thèm cô, tôi cũng không phủ nhận, dù sao khi viết về cô, tôi đúng thật là có ý đó.” Sở Qua bình tĩnh nói: “Nhưng điều này cũng không hề mang ý nghĩa gì, cô có thể xem việc đánh tôi là đương nhiên, ở nhà của tôi, dùng dụng cụ của tôi, ăn thức ăn của tôi, nhưng hễ động tí là thượng cẳng tay hạ cẳng chân với tôi…”

Hắn dừng một chút, buông ly đậu nành trong tay xuống, quay đầu nhìn Thu Vô Tế: “Theo một ý nghĩa nào đó, sinh mệnh của cô coi như là tôi cho, tôi cũng không yêu cầu cô phải tôn trọng tôi như là chúa tạo vật, nhưng tôi lấy thiện ý đối xử với cô, phải chăng cô cũng nên dùng thái độ như vậy đối với tôi?”

Thu Vô Tế mím môi một cái, kỳ thực nàng cũng có thiện ý, nhưng nói như thế nào đây… có chút phản ứng coi như để đáp lễ cho “Chúa tạo hóa háo sắc” này mà thôi, bảo vệ bản thân mà thôi.

Nói thẳng ra là do ý thức được nguy cơ.

Đây chung quy là một người có thể thao túng tư tưởng và hành động của nàng, không thể so sánh với những nam nhân khác.

Nhưng hắn nói cũng có đạo lý… Thu Vô Tế bưng ly sữa đậu nành trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Có lẽ sự xuất hiện của ta để ngươi cảm thấy bị quấy nhiễu, có lẽ cuộc sống đều bị đảo lộn.”

“Không, tôi nói, cô tới đây thật tốt, cảm ơn cô.”

Sở Qua cười một cái: “Chỉ bất quá chúng ta cần rèn luyện để hòa hợp, ví dụ như…xin cô hãy tin tưởng, tôi có mấy lời có lẽ sẽ khiến cô rất khó xử, nhưng đó vốn là việc rất bình thường.”

Thu Vô Tế giật mình: “Ví dụ như?”

“Ví như bây giờ mặc hán phục cổ trang đi ra ngoài là rất bình thường, nhưng sẽ không ai cứ làm như vậy mãi được, đi tới đâu cũng đều mặc cổ trang, sẽ bị người ta xem như là có bệnh. Cho nên nếu cô muốn ở đây lâu dài, nhất định phải mặc trang phục hiện đại, mà những cái váy ngắn, áo tay ngắn hiện đại kia, cũng vì trang phục mỏng manh mà nhất định phải có phòng hộ bên trong, cô có nên cân nhắc hay không?”

Thu Vô Tế mờ mịt: “Đó là cái gì?”

Sở Qua mở điện thoại ra, tiện tay rà soát một loạt quảng cáo nội y, ném di động cho Thu Vô Tế: “Tự mình xem đi.”

Nói xong bèn tự vào phòng, đi đánh chữ.

Thu Vô Tế nhìn những nữ nhân trong điện thoại mặc đồ lót đang vuốt tóc tạo dáng kia, liền trợn to mắt há hốc mồm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK