Thu Vô Tế phát hiện có người hiểu mình còn hơn cả bản thân, cũng không phải không có chỗ tốt.
Trên lý luận cái này gọi là tri âm… đáng tiếc đây không phải là tri âm thật, lý do hắn vì đâu mà biết luôn khiến cho người ta ấm ức.
Nhưng không thể phủ nhận, cái cảm giác cô độc của một dị khách tha hương đã bị dung hòa đến mức nhẹ nhất.
Bởi vì bên cạnh còn có một người quen… người xa lạ quen thuộc nhất.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Nếu đã tới, đương nhiên là muốn biết.”
Sở Qua cười cười: “Đi thôi, trước khi ta cùng ngươi trải nghiệm những thứ này, ngươi cùng ta đi ăn cơm nhé.”
Nói thực ra mặc dù Sở Qua cùng Thu Vô Tế võ lực chênh lệch lớn đến không hợp thói thường, cho dù bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm bị đánh, thậm chí còn có khả năng bị chém, nhưng nếu so về tâm thái thì hắn lại tương đối cao hơn.
Chung quy cũng là nữ nhân do mình “sáng tạo” ra.
Trong lòng hắn, cảm giác sứ mệnh để nữ nhân này nhận biết thế giới vẫn rất nồng đậm, cảm thấy đây là trách nhiệm của bản thân mình.
Dưới dạng tâm thái này mà nhìn Thu Vô Tế, thật cũng không còn nhiều lo lắng e ngại về khoảng cách vũ lực cho lắm, ngược lại thật có chút tràn đầy phấn khởi giống như là cha, là sư phụ.
Dẫn theo một nữ nhân từ trong sách chạy ra nhận biết thế giới hiện đại, đó là một trải nghiệm như thế nào?
Không biết rõ… nhưng rất thú vị.
Hiển nhiên vẹo má cùng nuôi dưỡng, bản hiện thực.
Sở Qua tùy ý ngồi xuống tiệm mì bên đường, gọi một bát mì thịt bò, quay đầu hỏi Thu Vô Tế: “Ngươi ăn không?”
Thu Vô Tế do dự một chút, khẽ gật đầu.
“Hai bát, đều thêm trứng.”
Sở Qua dẫn theo Thu Vô Tế tìm một cái bàn ngồi xuống, có chút kỳ quái hỏi: “Ngươi thực đúng là cũng cần phải ăn sao? Bao nhiêu năm nay ngươi đều không cần ăn cơ mà.”
Trạng thái của Thu Vô Tế bây giờ đã sớm thoát ly hiểu biết của Sở Qua, chiếu theo lý phải là du hồn, lại vẫn có thực thể, ngay cả mẹ nói mùi thơm cũng có, giống như đang cưỡng ép ngưng tụ ra một cái nhục thân, cường độ cũng kém rất nhiều so với biểu hiện trong sách.
Đã thế mà bây giờ còn muốn ăn cơm.
Thu Vô Tế nói: “Thế giới này có điều quái dị, phần hồn thể rất khó tồn tại, ta liền cưỡng ép ngưng tụ một cái nhục thân, đây không phải nguyên thân của ta, cũng không phải được chế tạo bởi thiên tài địa bảo gì, vốn là rất yếu, cường độ tối đa bây giờ cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, biết chút ít pháp thuật nhỏ mà thôi.”
Sở Qua khẽ gật đầu, cái này không có thoát ly thiết lập của bản thân mình.
Thế giới của Thu Vô Tế vốn dĩ chỉ là cái “nhân giới”, tất cả mọi người còn muốn truy cầu phi thăng thượng giới, cường độ cũng không cao bao nhiêu, đại khái không sai biệt lắm so với truyện Tiên Kiếm Kì Hiệp, khoảng cách so với hủy thiên diệt địa còn kém rất xa. Thu Vô Tế mặc dù là cao thủ đương thời, một khi phân hồn vượt giới còn muốn ngưng nhục thân, hiển nhiên không có khả năng giữ lại bao nhiêu thực lực, càng không phải là đại lão của các thiên thần mà có thể có mặt khắp mọi nơi.
Nói như vậy, cũng chỉ có vũ lực của nàng là cao hơn người bình thường, trên thực tế thì những điều kì diệu của tiên gia, đại bộ phận đều không thể làm được…
Cho dù có theo thực lực vốn có của nàng, so với thế giới này chỉ sợ cũng rất khó có cảm giác ưu việt, người phàm đều có thể lên tới mặt trăng, nàng còn không thể.
Nghĩ như vậy, rõ ràng là một mẫu bạo long Thu Vô Tế giờ đây cũng giống như một chú mèo hoang, nhìn cái bộ dạng mê mang còn giả vờ ra vẻ bình tĩnh kia... tặc tăc ccc…
Thu Vô Tế không biết Sở Qua đang nghĩ gì. Nàng cảnh giác nhìn hai bên một chút, những thực khách khác trong tiệm đều đang dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, liền hạ giọng hỏi: “Không phải ngươi nói sẽ không ai để ý trang phục của ta, bây giờ là sao?”
Sở Qua lấy lại tinh thần, buồn cười chỉ chỉ vào áo thun tay ngắn của mình, vừa chỉ chỉ vào cái pháp y nặng nề của Thu Vô Tế: “Bây giờ là mùa hè. Ngươi cho rằng ai cũng có thể nóng lạnh bất xâm?”
Thu Vô Tế: “……”
“Ta đã bảo người đừng mặc pháp y? Không nghe phụ thần nói…”
Thu Vô Tế nghiến răng: “Câm mồm!”
Chủ quán lúc này cũng đem mì tới, cũng dùng thần sắc cổ quái nhìn Thu Vô Tế, trong mắt có chút tiếc nuối. Cô gái xinh đẹp như vậy, đáng tiếc là đầu óc không bình thường…
Sở Qua ho khan hai tiếng: “2D, ngươi hiểu đó.”
Chủ quán lộ ra vẻ đã hiểu, lắc đầu rời đi.
Trước khi Thu Vô Tế kịp nổi điên, Sở Qua cúi đầu ăn mì: “Lại nói, ngươi đã rất lâu không có thưởng thức qua mùi vị ăn cơm bình thường là cái gì phải không?”
Chỉ một câu nói thôi đã đánh nát sự đề phòng của Thu Vô Tế.
Thu Vô Tế cắn răng ăn mì, trong lòng thầm nghĩ, việc cấp bách trước mắt có phải hay không là thay đổi suy nghĩ của mình một chút, đừng để con hàng này lúc nào cũng giống như con giun trong bụng, thật quá lúng túng.
Nhưng mà….
Món mì này thật là ngon quá đi.
Thế gian sao có thể có món đồ ăn ngon đến thế, cái này nên là tác phẩm của tiên gia?
Ơ, tiên gia nào mà sẽ đi làm mì thịt bò.
Thu Vô Tế có chút thất thần suy nghĩ, trong miệng hỏi: “Trong thế giới của chúng ta, vật tư phàm tục rất thiếu thốn, dân chúng rất lâu rồi không biết mùi thịt, cũng không dính dầu tanh, chúng sinh đều khổ… ở nơi này của ngươi rõ ràng khắp nơi đều ăn thịt, tại sao lại muốn viết như thế?”
Sở Qua nói: “Đó là sự thật, thế giới này thời cổ cũng như thế, chỉ bất quá bây giờ là thịnh thế, đại thịnh thế vĩ đại nhất từ trước đến giờ, đến cả tiên giới cũng không thịnh bằng.”
Thu Vô Tế im lặng, không biết rõ đang suy nghĩ gì.