Sở Qua cảm thấy tai mình dường như đang nghe nhầm.
Lại còn gác kiếm lên trên cổ tác giả, uy hiếp không được phép viết nàng yêu nam chính.
Chẳng lẽ bốc phét nhiều quá dẫn đến tinh thần xảy ra vấn đề, bắt đầu bị động kinh rồi.
Thế nhưng khi nhìn lướt qua cửa phòng vẫn khóa như thường, vừa rồi cũng không có tiếng mở cửa đóng cửa, nàng cứ như vậy đột ngột xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Rốt cục là tại sao nàng lại ở đây?
Nếu như muốn nói là có trộm lẻn vào, nhưng cách nói này ngược lại là không thông, có tên trộm nào sẽ chạy vào bắt hắn phải viết sách lại đâu? Nếu nói là có một lão đại hacker nào đó cảm thấy hắn viết quá tệ nên hack vào vi tính của hắn để viết thay, như vậy cảm thấy còn có vẻ logic hơn một chút!
Vả lại cô gái này cũng thật sự là rất xinh đẹp…
Sở Qua vốn cho rằng Cố Nhược Ngôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà hắn nhìn thấy trong hiện thực, không hề nghĩ tới chỉ vài giờ sau nhận thức đó đã bị người trước mắt này phá vỡ. Bề ngoài xinh đẹp cũng thôi, khí chất kia cũng thật rất khó hình dung, rõ ràng đang nghiêm nghị trợn mắt, lại khiến cho người ta có cảm giác trôi dạt biến ảo đến lạ kỳ, cảm thấy như nàng có thể hòa mình vào đám mây trắng vũ hóa mà đi bất cứ lúc nào.
Đây là khí chất cùng ý tưởng mà người hiện đại có thể có được sao?
Từ bề ngoài đến khí chất thậm chí trang phục toàn bộ ăn khớp với miêu tả trong sách, đi đâu để tìm một nữ nhân như vậy tới đây để cùng ngươi cosplay chứ?
Thật sự là từ trong sách chạy ra sao?
Nhưng tự mình cũng không phải là thần thánh gì, làm sao có thể biến thế giới trong sách thành hiện thực.
Tốt xấu gì cũng là một tay viết lách thường xuyên ngao du trong thế giới tưởng tượng, độ chấp nhận đối với những chuyện kì quái đặc biệt cao, cuối cùng Sở Qua cũng không bị sợ đến nỗi ăn nói hàm hồ, có chút khó khăn nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, có thể hay không buông kiếm xuống trước…”
Thu Vô Tế nhìn chằm chằm vào cổ của hắn, thần sắc khi tỏ khi mờ, kiếm kia chợt biến mất trong hư không: “Giết ngươi cũng không cần dùng kiếm.”
Sở Qua: “……”
Đâu chỉ không cần dùng kiếm, nếu ngươi thật sự là Thu Vô Tế vậy chính là đại lão phi thăng, chỉ khí thế thôi cũng đã đủ giết chết ta rồi…
Bất quá vị này khiến mình cảm thấy cảm giác áp bức không có khoa trương như vậy…
Chỉ bởi vì nàng không muốn giết người mà thôi?
“Đứng lên!” Thu Vô Tế xách Sở Qua ra khỏi ghế như xách gà con, sau đó tu hú chiếm tổ chim khách mà ngồi xuống ghế.
Sau đó…
Tạm dừng.
Sở Qua liền khoanh tay đứng một bên, liếc mắt nhìn những ngón tay ngọc ngà hoàn mỹ kia lướt trên bàn phím, mất cả buổi cũng không biết phải đánh như thế nào để ra chữ muốn đánh.
“Ngươi…đây là muốn tự mình viết sao?” Sở Qua rốt cục nhịn không được hỏi.
Thật sự là Thu Vô Tế ư, nếu thật sự là Thu Vô Tế, nữ nhân vật chính tự mình viết những chuyện mình làm, cái trải nghiệm này ngược lại là rất thú vị…
Sở Qua rất muốn biết sẽ triển khai thành cục diện gì.
Hay để ta đem bút thật đến cho ngươi, để ngươi viết tiếp.
Thu Vô Tế trầm mặc một lát, ngón tay đặt nhẹ lên bàn phím.
“Tít tít…” ổ cắm USB liền phát ra âm thanh kỳ quái.
Thu Vô Tế nhíu mày thu tay lại.
Sở Qua: “… đừng nói với ta ngươi đang trút linh lực vào đó để phân tích cấu tạo của pháp bảo này nhé…”
Thu Vô Tế: “……”
Sở Qua lúc này mới thực sự tin tưởng đây chính là Thu Vô Tế, đó sao có thể là biểu hiện của một người bình thường?
Sau một lúc trầm mặc đến khó chịu, Thu Vô Tế rốt cục mở miệng nói: “Pháp bảo này của ngươi sử dụng như thế nào, vì sao bổn tọa cảm giác nó không chịu được linh khí lưu chuyển…điện năng nơi này dường như không quan hệ với văn tự của ngươi, ngươi làm sao nhập văn tự vào trong cái màn thủy tinh này?”
Sở Qua cũng nghe đến ngẩn người.
Chuyện này ta không có cách nào giải thích cho ngươi hiểu, ta cũng chỉ là một ‘con chó viết văn học’ mà thôi…
Hắn nghĩ một lát, cẩn thận nghiêm túc nói: “Ngươi muốn viết những gì, ngươi cứ nói, ta viết.”
Hắn cũng nghĩ muốn thử một chút đây rút cuộc là cái tình huống gì…nếu như dựa trên ý nguyện của “nữ chính” để đi dệt tương lai cho nàng, thì sẽ có biến hóa gì?
Thu Vô Tế quay đầu nhìn Sở Qua một chút, ngược lại là có chút ngạc nhiên: “Trước đó gặp ngươi còn mê man bối rối, ngược lại là tỉnh táo rất nhanh.”
Sở Qua cười một cái: “Ai bị kiếm gác ở trên cổ cũng đều sẽ hoảng, ta cũng không phải là một tu sĩ đạp qua núi thây đi trong biển máu như các ngươi___ nếu như ngươi thật sự là Thu Vô Tế.”
Thu Vô Tế nói: “Tại sao bây giờ ngươi không hoảng hốt nữa?”
“Bởi vì có hoảng cũng vô dụng… giờ đây ta càng muốn làm rõ tình huống này hơn cả ngươi.” Sở Qua đưa tay nhấn bàn phím một cái, xác định nó còn có thể dùng được: “Nói đi, muốn ta viết như thế nào?”
Thu Vô Tế lại lần nữa dò xét hắn một chút, không cần nghĩ ngợi mà nói: “Viết bổn tọa đốn ngộ mà phi thăng, phá bỏ giới hạn của thiên nhân.”
“Ta cảm thấy điều này vô hiệu, bởi vì nó đã rời bỏ thiết lập căn bản của thế giới__ cũng giống như ta viết một phàm nhân bỗng nhiên liền phi thăng, vậy tức nhiên là không thể nào thành lập được.”
Thu Vô Tế lãnh hội ý tứ của Sở Qua, có chút nheo mắt lại: “Bên trong thiết lập của ngươi, ta không thể phi thăng?”