Chắc không phải vậy chứ…dù sao quần áo kỳ thực là rất bình thường, còn vớ đen là do chính nàng đòi, còn về bạn gái là do người khác hiểu lầm, cũng không phải là do ta tự xưng…cái duy nhất có vấn đề chính là bộ đồ lót gợi tình kia, nhưng cũng không ai nhìn thấy, chỉ là chơi khăm nho nhỏ mà thôi…
“Cái kia… bạn gái có nghĩa là…gần giống với đạo lữ, đúng vậy, là đạo lữ.” Sở Qua uốn ba tất lưỡi: “Ngươi biết ý nghĩa của đạo lữ cũng không hạn hẹp như vậy đúng không, đồng đạo thì gọi là lữ, nam nữ đều có thể. Cô xem, thân cận, chí đồng đạo hợp, so với bằng hữu thì thân thiết hơn, có phải hay không rất phù hợp với quan hệ của chúng ta?”
Thu Vô Tế mặt không biểu tình nói: “Vậy thế nào gọi là xứng đôi?”
Sở Qua cẩn thận từng li nói: “Đương nhiên, đạo lữ đôi lúc cũng có ý hơi bóng gió một chút, ý của bọn họ chính là như vậy.”
Thu Vô Tế: “…”
Sở Qua: “…”
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Một hồi lâu, Thu Vô Tế mới hỏi: “Vì sao ngươi không phản bác?”
Cảm giác giọng nói của nàng vẫn rất bình tĩnh, Sở Qua nhất thời không nghĩ ra, tiếp tục dây dưa: “Bởi vì tôi cảm thấy vốn dĩ chúng ta chính là đạo lữ, về phần nghĩa bóng là do người khác nghĩ, tại sao tôi phải phủ nhận nghĩa đen của nó? Vả lại phủ nhận cũng vô dụng, mua quần áo còn mua cả nội y, cô nghĩ sẽ có người tin sao?”
Kỳ thực Thu Vô Tế đã biết rõ con hàng này lại đang nói nhảm, dựa theo giải thích như thế kỳ thực bạn gái chính là người yêu.
Không hiểu tại sao, ngược lại cũng không mấy tức giận. Có lẽ bởi vì biết rõ điều này đúng thật rất dễ khiến người ta hiểu lầm, đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng có lẽ vì đã sớm hiểu rõ con người Sở Qua cũng chỉ giỏi đánh võ mồm, cứ một mực gạn hỏi kỳ thực cũng rất nhàm chán, lại không thể đánh hắn, còn có thể làm sao?
Cũng có lẽ là bởi vì hai chữ “bạn gái” này nghe không chói tai như “người yêu”, nghe có cảm giác giống như bạn bè vậy vẫn có thể tiếp nhận…
Trong lòng nàng giờ phút này ngược lại có một ý nghĩ rất kỳ quái: Thế giới này thật sự rất kỳ quái, cái gì cũng có thể làm rất lộ liễu, nhưng dùng từ lại rất bảo thủ, rõ ràng là ý chỉ ‘người yêu’, nhưng nhất định nói là ‘bạn’.
Cái này có phải nên gọi là… đã làm kỹ nữ còn muốn lập bài vị trinh tiết.
Nàng rốt cục cũng không muốn phân cao thấp với Sở Qua, thấp giọng nói: “Ta có thể xem như bước đầu hòa vào thế giới này rồi chứ?”
Sở Qua thở ra một hơi: “Phải, ít nhất bây giờ đi ra ngoài sẽ không bị người ta nhìn giống như là nhìn khỉ nữa.”
Thu Vô Tế nói: “Còn bước thứ hai thì sao? Lấy được thẻ căn cước?”
“Ưm… cái này có hơi phiền toái, để ta hỏi lại bạn bè xem…trong thời gian này ngươi nên xem kịch trước, hiểu rõ hơn tin tức bây giờ, bởi vì để cho tôi giải thích từng cái một, thực sự không biết nên giải thích từ đâu, cô cứ xem trước, chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi, cái này tương đối có mục tiêu.”
“Tốt.” Thu Vô Tế răm rắp nghe lời, ngồi trên ghế sô pha cầm remote lên.
Hôm qua nàng có nhìn Sở Qua thao tác, kỳ thực ánh mắt của nàng cứ liếc trộm mãi, đã âm thầm nhớ kỹ. Lúc này thao tác giống y như vậy, trong ánh mắt hãi hùng của Sở Qua thành công ấn mở một bộ phim mà trang phục của nhân vật nữ chính rất giống nàng đang mặc bây giờ, yên lặng ngồi đó mà xem.
Sở Qua liếc nhìn, nhận ra đây là bộ phim tương đối hot trong 2 năm nay, nói về sinh hoạt, sự nghiệp, hôn nhân cùng tình yêu của những nữ nhân 30 tuổi… có nghe qua, nhưng chưa từng xem. Cũng từng thích qua những nhân vật nữ chính trong đó, nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng đều thấy bọn họ tẻ nhạt, vô vị, không đẹp mắt bằng Thu Vô Tế.
Ngay từ đầu phim Thu Vô Tế liền hỏi: “Thượng Hải có phải là tên của một thành phố hay không? Vậy nơi này của chúng ta gọi là gì?”
Sở Qua trầm mặc một lát: “Nơi ở của chúng ta bây giờ chưa có địa danh thực, cho nên cứ gọi là thành phố Nam Giang.”
“….Còn tàu điện ngầm là cái gì? Nơi chúng ta ở có cái này không?”
“Là một công cụ giao thông, bữa nào dẫn cô đi ngồi thử.”
“Người ăn đậu lại là cái gì?”
“Một trò chơi, lát nữa download cho cô chơi.”
Phim mới bắt đầu không đầy một phút, vấn đề đã nhiều giống như hạt đậu. Sở Qua đã sớm biết sẽ như thế, mà Thu Vô Tế lúc này mới biết vì sao Sở Qua nói để hắn giới thiệu từng cái một thì sẽ không biết bắt đầu nói từ đâu.
Bởi vì dường như tất cả mọi việc đều không biết.