Lại nói công việc đàng hoàng nàng cũng không có khả năng tìm được, luôn cả cái thẻ căn cước cũng không có thì tìm được việc gì?
Cho dù là livestream cũng cần có thẻ căn cước, lên mạng viết sách bậy bạ thì cũng cần có thẻ căn cước và thẻ ngân hàng…
Nghĩ tới nghĩ lui dường như chỉ có thể đi cướp?
Đường đường là một tu sĩ đẳng cấp đứng đầu một thời đại, nhất thời không biết nên kiếm tiền như thế nào trong cái đô thị hiện đại này.
Sở Qua do dự một lát: “Kỳ thực cô có thể viết văn học mạng giống tôi, cùng lắm thì dùng thẻ căn cước và thẻ ngân hàng của tôi vậy, chỉ là thu nhập trực tiếp trả vào thẻ của tôi, không biết cô có vui lòng hay không.”
“Thẻ căn cước… có phải là đồ vật giống như lộ dẫn hoặc lệnh bài tông môn đúng không?”
“Không sai, giống như ở tông môn của cô, không có lệnh bài nửa bước khó đi, qua mấy đỉnh núi truyền tống trận cũng phải soát lệnh bài, luôn cả tạp vụ trong điện nhận nhiệm vụ hằng ngày cũng cần cái đồ chơi này, nếu như không có, hậu quả cô hiểu hơn tôi. Tại đây cái này của bọn tôi cũng không khác biệt cho lắm, cô lúc bình thường chỉ qua lại với tôi thì không vấn đề gì, nhưng một khi có qua lại với bên ngoài, thì cái gì cũng không thể làm được.”
“Nếu biến ra một cái hoặc là cướp về một cái thì sao?”
“….lệnh bài tông môn của cô có thể làm như vậy được không?”
Thu Vô Tế trầm mặc trong giây lát: “Nếu như theo ngươi viết sách, tiền vào trong thẻ của ngươi, ngược lại cũng không quan trọng…ta không cần tiền, vốn dĩ cũng chỉ để trả tiền ăn ở cho ngươi, không thẹn với lòng là được. Nhưng vấn đề là…”
Nàng dừng một chút: “Chỉ cần viết, liền có tiền sao?”
Sở Qua lần nữa lơ người tại chỗ.
Chỉ cần viết, liền có tiền sao?
Gian phòng trống rỗng của Trương Kỳ Nhân, giống như là một sự chế giễu đối với hắn.
Ngay cả bản thân, cũng không biết lúc nào sẽ phải cuốn gối rời khỏi nghề này, đi vào nhà máy tìm việc làm. Thu Vô Tế là thiên tài tu hành, không phải là thiên tài viết truyện, vả lại tư duy của nàng ngay thẳng và nghiêm túc, coi nhẹ hoang ngôn, loại người này ngược lại sẽ không quá am hiểu để viết văn.
Trừ phi mình lại bổ sung, kỳ thực Thu Vô Tế rất giỏi viết truyện.
Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy là lạ.
Thu Vô Tế dường như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, nhàn nhạt nói: “Ta không cần ngươi viết thêm năng lực mạnh hơn cho ta…Thu Vô Tế tung hoành thiên hạ, không tin ngay cả phương pháp kiếm tiền mưu sinh cũng không có, đơn giản là nhất thời không nghĩ ra thôi.”
Sở Qua gật gật đầu: “Ừm, tôi tin …vậy chúng ta sẽ từ từ tìm, tôi sẽ tham mưu cho cô.”
Thu Vô Tế nhìn hắn nửa buổi, đột nhiên hỏi: “Ngươi nhiệt tình giúp ta nghĩ cách kiếm tiền như thế, là vì muốn trợ cấp chi phí cho bản thân sao?”
Sở Qua bình tĩnh nói: “Đó là việc thứ nhất, tôi không phủ nhận tôi không dư dả, không có cách nào nuôi thêm một người. Còn điều thứ hai, cô muốn nghe sao?”
“Mời nói.”
“Vì để cho cô biết rõ, ta không phải muốn liếm cô không trả phí, trừ phi cô quay về thế giới trong sách, một khi muốn thường trú ở cái thế giới này, cô nhất định phải nỗ lực cố gắng. Đây chính là việc thứ hai.”
Thu Vô Tế cố nhịn không hỏi hắn cái chữ “liếm” là ý gì, nghe thật chói tai, nhưng ý nghĩa của lời nói này nghe như không phải thật là ý liếm lát gì đó, liền hỏi: “Còn điều thứ ba?”
“Điều thứ ba… Thu Vô Tế có thể độc lập sống trên cái thế giới này, mới thực sự thoát ly khỏi Thu Vô Tế tồn tại trong sách.” Sở Qua hít một hơi thật sâu: “Tôi đã từng nói, đây là điều mà tôi mong muốn, có lẽ cô cho rằng tôi đang nói cho dễ nghe thôi, nhưng đây chính là sự thật.”
Thu Vô Tế nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mỉm cười.
Trái tim của Sở Qua lại lần nữa không nhịn được mà rung động.
Hắn đã quên trước đây có từng thấy nàng cười hay không? Có thể đã thấy qua cười lạnh hoặc là cái loại cười như không cười?
Đây dường như là lần đầu tiên nàng cười, tựa như băng tuyết tan chảy, hoa tươi nở rộ, hương thơm tỏa khắp gian phòng, quả thực là đẹp đến nỗi không giống nhân gian.
Lại nghe Thu Vô Tế nói khẽ: “Dẫn ta đi mua một bộ đồ của thế giới này… cứ coi như là ta mượn của ngươi.”
Sở Qua nhìn lúm đồng tiền của nàng, hắn biết là đã khơi dậy tâm khí kiêu ngạo của Thu Vô Tế, nàng muốn “chinh phục vấn đề sinh hoạt” và “dung hợp với thế giới này”.
Dựa vào đâu mà ta không thể độc lập sinh tồn trên thế giới này, mà phải che che đậy đậy?
Dựa vào đâu phải sống dưới mái hiên người ta, phải ăn của người ta, ở của người ta?
Sáng Thế Thần cho là ta nhất định phải thoát ly trong sách hòa vào thế giới này mới có thể trở thành một người chân thật, đây mới là đạo của hắn. Điều này rất khó sao? Đương nhiên ta có thể.