Mục lục
Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Vô Tế nín thở trong ao, nàng thở dài nhưng cũng không phải là do thất vọng, mà việc này đã nằm trong dự liệu.

Nếu như nói việc nhấn lấy tay áo chi tiết nhỏ như vậy thì có thể vi phạm “ghi chép trong sách”, nhưng những sự kiện to lớn của lịch sử nếu muốn nghịch chuyển thì có chút mơ mộng rồi.

Nếu như, quả thực có thể tùy tiện nghịch ý trời, toàn bộ hướng đi của thế giới sẽ không giống hắn viết nữa, như vậy chẳng phải là lộn xộn hết rồi sao?

Nghiêm chỉnh mà nói, Thu Vô Tế lần này cũng không có quyết tâm nhất định phải nghịch chuyển__ nàng biết rõ Độc Thủ Ma Quân thả ra một con rết, cũng không giải quyết trước, còn muốn quan sát con rết sẽ như thế nào. Nàng còn không nghĩ rằng “Nhất định phải chặt đứt”, chỉ là muốn quan sát, cuối cùng dẫn đến thất bại cũng không cảm giác kỳ quái.

Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại thiếu kiên định như vậy… có thể, có một chút khả năng như vậy, nàng lo lắng nếu quả thực nghịch chuyển sẽ khiến bên Sở Qua xảy ra vấn đề gì hay không?

Nhẹ thì thành tích không có, nặng thì khả năng ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn thậm chí an nguy của hắn v..v..?

Cũng không biết rõ nữa.

Nhưng đến cuối cùng nàng vẫn triển khai toàn bộ thực lực, cũng đã đề phòng bị đánh lén, trong u minh lại bị “sửa đổi” trở lại….cũng không biết điều đó là nên thất vọng hay là nên thở phào nhẹ nhõm.

Thu Vô Tế khẽ lắc đầu, tâm tư của mình cũng không hiểu rõ lắm, cũng không tiếp tục giày vò bản thân nữa, một lòng áp chế độc tố.

Trụy Long Trì do Sở Qua đã thiết lập này vốn dĩ là do thanh long thượng cổ rơi xuống tạo thành, nên mới lưu lại vảy rồng ở đây, sau khi vết thương lành thì rời khỏi, cho nên trong ao đều là độc tố do thanh long ép ra ngoài. Thuế lân trấn áp bên trên ao, vốn là cùng độc tố trong ao trấn áp lẫn nhau.

Độc này trên lý luận mà nói, cũng không phải là phiền phức gì lớn. Thanh long thượng cổ đã lên thiên giới, trước khi nó phi thăng so với tu hành của Thu Vô Tế bây giờ đại khái cùng loại, nó có thể ép độc tố ra ngoài, Thu Vô Tế đương nhiên cũng có thể.

Chỉ bất quá thanh long dùng bao nhiêu thời gian, chịu bao nhiêu đau khổ, Sở Qua không hề viết, nhưng nghĩ cũng biết là không dễ dàng gì. Thu Vô Tế nếu như bị cái đồ chơi này khiến cho trúng độc ngàn năm, cái tông môn kia nhất định sẽ sụp đổ, con đường phi thăng của nàng cũng theo đó mà tiêu tan. Bởi vậy nhất định không thể ép độc tố ra ngoài, mà nhất định phải giải độc.

Giống như tình huống rơi vào trong ao dẫn đến bị trúng độc, tất nhiên trước hết phải rời khỏi ao đã. Nhưng lần trở lại này, Thu Vô Tế chẳng những không thèm rời khỏi, ngược lại càng lặn sâu xuống ao nước, thần niệm mở ra, nhìn qua tầng tầng lớp lớp sương mù, quả nhiên trông thấy một cây nấm đẹp đẽ mọc dưới đáy ao.

Nhìn thì giống như nấm độc, nhưng Thu Vô Tế lại lộ ra ý cười.

Đây là do hắn sau này đã sửa lại bản thảo viết, “Chính bản thân ngươi tại đáy ao tìm được cách giải độc, không có quan hệ gì với Sở Thiên Ca.”

Đây cũng là hợp với logic của hắn, đồ vật sinh trưởng ở nơi có kịch độc, thông thường mà nói chính là thuốc giải, chỉ là trong tình huống bình thường, sẽ không ai lặng xuống đáy ao để tìm kiếm mà thôi, nhưng một khi có ý muốn tìm kiếm, chính là có thể tự cứu lấy mình,.

Thu Vô Tế lặn xuống bên cạnh cây nấm, đưa tay khẽ vuốt, rõ ràng là có độc mới xinh đẹp như vậy, lúc này nhìn kĩ mới thấy có vẻ rất dễ thương, sờ lấy đầu cây nấm, nàng có cảm giác như đang xoa cái đầu chó của Sở Qua.

Nàng không chút do dự hái cây nấm nuốt vào, lách mình rời khỏi đáy ao.

Vừa ra đến bên ngoài ao ngồi xếp bằng vận công, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Sở Thiên Ca lảo đảo chạy vào từ cái cửa hang mà Độc Thủ Ma Quân đã phá nát trước đó.

“ Ơ… tông chủ? Tham kiến tông chủ.” Sở Thiên Ca nhìn vẻ mặt trắng bệch của Thu Vô Tế, vội nói: “Tông chủ thụ thương rồi sao?”

Thu Vô Tế mở to mắt, mỉm cười: “Vô ý trúng độc, bây giờ đang hóa giải. Ta biết trong túi ngươi có một viên Xà Tiên Quả có thể giải độc, tự mình giữ lại dùng để luyện đan đi, cái đó là đồ tốt đấy.”

Sở Thiên Ca: “……”

Khả năng bối toán của tông chủ quả thực là sâu không thể lường, người mạnh như vậy, một khi trúng độc tự nhiên có thể giải, không có gì đáng để hỏi. Trong lòng Sở Thiên Ca chợt có cảm giác vô cùng kính sợ đối với tông chủ, vâng vâng dạ dạ mà lui ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK