Nhìn quần áo rải rác trên ghế sô pha…kỳ thực có chút cảm giác ủy mị.
Quần nội y gợi tình, vớ dài màu đen kia… cứ như vậy tùy tiện rải rác ở nơi đó, vẫn còn y nguyên.
Nếu trước kia trông thấy mà nói, không chừng sẽ có chút suy nghĩ linh tinh, nhưng giờ phút này Sở Qua thật là một chút tâm tư cũng không có, im lặng thu dọn ném vào máy giặt, nhấn nút mở máy, nghe âm thanh máy móc chuyển động, Sở Qua xuất thần đứng đấy một hồi, rốt cục lắc đầu, về phòng gõ chữ.
Nhưng rõ ràng cái nội dung phó bản mà trước đó đã suy nghĩ xong kia, trước còn có thể đánh chữ như bay, luôn cả ngồi bồn cầu cũng có thể đánh, lúc này nghẹn cả nửa buổi vô cùng trì trệ, làm sao cũng không thể nhập kịch bản.
Mỗi lần viết đến cái tên “Thu Vô Tế” kia, một nụ cười một cái nhăn mày kia, liền nhanh chóng hiện lên trong đáy lòng, ngay cả chỗ bị nàng đánh cũng vẫn còn có cảm giác đau đây.
Đây là một con người chân thật, chứ không phải là nhân vật mình có thể tùy ý hư cấu, sai bảo được.
Sau đó có chút do dự, bây giờ viết về nàng rốt cục còn có bao nhiêu ảnh hưởng?
Ví như nói, dù cho chặt đứt việc Thu Vô Tế và Sở Thiên Ca gặp nhau, nhưng tông chủ cùng môn nhân đối thoại và chỉ bảo vẫn là phải có, nếu không ý nghĩa của nhân vật chính vào tông môn cũng không còn nữa. Như vậy nếu bây giờ viết Thu Vô Tế chỉ điểm Sở Thiên Ca, phải chăng Thu Vô Tế có thể phán đoán đó là do nàng muốn dạy hay là do ta viết? Nếu như phát giác là do ta viết, nàng vẫn còn muốn dạy hay không?
Tâm tư rối loạn, quả thực rất khó viết. Cũng may là đoạn này tình tiết kịch bản tương đối đơn giản, cố hết nửa ngày rốt cục cũng đã viết được 2000 chữ, Sở Qua cũng không có lòng dạ nào mà chỉnh sửa, nhanh chóng đăng tải, hoàn thành cái nhiệm vụ một ngày hai chương kia.
Cái này có thể nói là chương mà hắn viết không có cảm giác nhất từ đầu đến giờ của quyển sách này. Cũng không biết mình viết cái khỉ gì. Sở Qua cũng không dám xem bình luận, do dự một chút, rốt cục mở nhóm chat ra.
Bình thường không có việc làm đều nhìn trộm màn hình của mấy bạn viết sách, bây giờ đã hai ngày rồi không có mở ra xem, bản thân hắn cũng có cảm giác phải chăng không giống một người viết lách.
Lúc mở ra xem, đám bạn đang phê bình chương mới, lý do phê bình hoàn toàn thống nhất, như sau:
“Ngắn nhỏ bất lực.”
“Ngắn nhỏ bất lực.”
“Mới chỉ có vài trang? Ta đi cầu nay cả quần cũng chưa kịp cởi thì đã xem hết rồi?”
Sở Qua: “…hai ngày nay đang sửa đại cương, mọi người du di dùm một chút nhá.”
“Í, Sở đại đến rồi sao? Khi nào đẩy ngã Thu Vô Tế?”
“GKD GKD……”
(GKD: làm nhanh lên, làm nhanh lên)
“Sở đại không phải nói chứ, hai chương này càng viết càng hay á?”
Sở Qua: “?”
Các cậu chắc chứ? Mình rõ ràng là viết bậy để ứng phó một chương mà thôi. Còn chương trước hơn phân nửa là vừa ngồi bồn cầu vừa viết, một chương sặc mùi vị.
Có người nói: “Cảm thấy hai chương này Sở đại càng viết càng tinh tế, một chút biểu lộ nhỏ xíu của Thu Vô Tế cũng không buông tha, à phải rồi, chi tiết trên trang phục cũng viết thêm vài câu, cái này trước kia Sở đại không am hiểu phải không? Cảm giác giống như đổi người viết vậy?”
“Đúng vậy, Sở đại tiến bộ rồi.”
Ngón tay Sở Qua dừng trên bàn phím, rất lâu lại thu về, nhấp chuột đăng tải một hình vẽ nhạy cảm.
Nhóm chat trong chớp mắt chuyển hướng: “Đây cũng là ảnh nhạy cảm sao? Tôi đăng hình khí cầu còn sexy hơn cái này.”
Trong nhóm bắt đầu đăng tải những hình ảnh nhạy cảm muôn màu muôn vẻ, trực tiếp vứt việc thảo luận Sở Qua có phải hay không đã tiến bộ lên chín tầng mây.
Sở Qua, kẻ cố ý làm lệch hướng cuộc thảo luận kia đang dựa lưng vào ghế tựa, có chút xuất thần xem thảo luận trong nhóm kia, luôn có chút cảm giác mình đã ở rất xa, dường như thân này mặc dù ở trong một phòng khách náo nhiệt, rõ ràng tiếng người huyên náo, lại dường như cách một thế giới.
…