Mục lục
Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có hai chữ này là đủ rồi, trong nháy mắt Sở Qua cảm thấy không còn nhức dái nữa, dường như đã được một bàn tay nhỏ xoa dịu.

Thu Vô Tế quả nhiên là một nữ nhân hiểu đạo lý, biết ân nghĩa, không uổng công mình đã nhồi nhét cho nàng nhiều phẩm chất tốt như vậy.

Sở Qua vui vẻ đi lấy nước, thuận miệng hỏi: “Chuyện của Độc Thủ Ma Quân như thế nào rồi?”

“Vẫn cứ trúng độc, cảm giác như những việc quan trọng sẽ biết tự điều chỉnh để đi theo lối viết của ngươi.”

Bàn tay đang lấy nước của Sở Qua ngừng lại một chút, nhíu mày trầm ngâm.

Ngừng lại một hồi mới lại lấy nước: “Trúng độc có khó chịu lắm không?”

“Còn tốt, may là nhanh chóng giải độc” ý cười của Thu Vô Tế càng sâu hơn.

Đây là câu hỏi mà tất cả mọi người trong tông môn bao gồm cả Sở Thiên Ca cũng đều không hỏi, ngay cả những trưởng lão và các đệ tử trung thành nhất cũng chưa hề hỏi.

Cái này không có liên quan đến việc hắn có viết hay không viết, ngoại trừ phần diễn do hắn cố định ra nhân vật cũng có lúc sẽ có biểu hiện của riêng mình, nhưng cũng không có ai hỏi qua như vậy.

Bởi vì người khác cho rằng nàng là một tông chủ cường đại, không gì không làm được.

Hắn cho rằng nàng là sinh mệnh do tự mình sáng tạo hay sao? “Ta có trách nhiệm giúp đỡ ngươi.”

Hay là… một nữ nhân?

Cũng không rõ lắm, nhưng cảm giác rất kỳ quái. Có một loại… dường như có người đang đau lòng?

Có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút ấm áp.

Sở Qua cầm ly nước ngồi trên ghế sô pha, vừa uống nước vừa suy tư: “Như vậy, kịch bản mà ta đã viết, chí ít là trong các sự kiện quan trọng, đối với các ngươi chính là định mệnh không thể tránh khỏi, nếu ta viết Độc Thủ Ma Quân chết ngay trong tay ngươi, mà không phải là nguyên thần trốn thoát, gã hẳn là sẽ phải chết.”

Thu Vô Tế nói: “Sao lại phải viết gã trốn thoát?”

Sở Qua cười xấu hổ một chút: “Nhân vật phản diện tương đối mạnh như vậy, phải để làm tảng đá vướng chân của nhân vật chính, nếu như nhanh chóng bị ngươi giết mất, ta phải tạo dựng một cái nhân vật khác, không cần thiết phải như vậy.”

Thu Vô Tế lườm hắn một cái.

Sở Qua cũng phát hiện biểu lộ lúc này của Thu Vô Tế so với khi xưa phong phú hơn nhiều, càng trở nên sinh động hơn.

Thu Vô Tế thở dài, có chút lười biếng ngồi đối diện hắn, dựa trên ghế sô pha lười biếng nói: “Cho nên ngươi chính là cái bọn ta gọi là ý trời sao, rất đắc ý phải không?”

Sở Qua xuất thần nghĩ một chút, lắc đầu: “Có lẽ có thể xem ta như thiên ý của thế giới các ngươi… nhưng phạm vi càng lớn mà nói thì không phải. Giống như ta cũng không hiểu rõ vì sao ngươi có thể thoát ra, cũng không biết được sách của ta có bị tẩy chay không?”

Hắn dừng một lúc, lại cười một cái: “Chúng ta gặp nhau là do thiên ý, nhưng cái thiên ý này không phải của ta.”

Thu Vô Tế giật mình không nói gì.

Sở Qua bỗng nhiên nói: “Ta trước đó đang suy nghĩ một vấn đề…”

“Hả?”

“Pháp thuật tu hành của ngươi, ta có thể luyện được không? Ta rõ ràng không biết bất kỳ phương pháp tu hành nào, đó là do ta viết mà thôi, kết quả có thể nào viết ra cho ta tu tiên không?”

Thu Vô Tế cũng cảm thấy điều này có chút ý nghĩa: “Vậy ta dạy ngươi nhé? Nếu như cấu tạo thân thể của chúng ta không có khác biệt, ngươi nhất định cũng có thể học, vấn đề chủ yếu là thế giới này linh khí rất mỏng manh, cứ coi như luyện cũng không mấy có hiệu quả.”

Sở Qua gật đầu: “Có lẽ cái trở ngại về linh khí này chính là phòng ngừa ta sửa đổi quá mức cần thiết hay sao?”

Thu Vô Tế bật cười: “Ngươi viết sách nhiều quá rồi, chắc không tưởng rằng bản thân cũng là ai đó từ trong sách chạy ra chứ, lại còn sửa đổi…”

“Cấm lừa trẻ con.”

Sở Qua nghiêm túc nói một câu, lại cười nói: “Nói như thế, bây giờ chúng ta ngay cả có thể luyện hay không cũng không biết, cứ thử trước xem?”

“Ừm…” Thu Vô Tế truyền thụ một đoạn pháp quyết, lại hỏi: “Pháp quyết này là do ngươi viết đúng không?”

“Không phải, thế giới của ngươi đã căn cứ vào lời nói nhảm của ta mà tự biên diễn ra. Ta chỉ sao chép một chút nội dung của đạo kinh, ví như cái Vân Cấp Thất Thiêm gì gì đó, không biết có tính hay không…”

“Cái gọi là kinh của thế giới này…ta muốn xem thử.”

“Cái đồ chơi này là tư liệu ta đã mua, các loại đạo kinh, đừng thấy đều là một ít văn tự, chuyển thành file pdf cũng phải tốn mười mấy Gb đấy, lưu trong máy vi tính.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK