7 ngày trong nháy mắt đã trôi qua.
Thu Vô Tế đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn trăng.
Thời gian của đôi bên cũng không giống nhau… tựa như Sở Qua viết một câu “sau 7 ngày” chỉ cần một chốc lát, nàng lại thật sự phải trải qua 7 ngày.
Đương nhiên ở trong 7 ngày này chính là phần diễn không có viết trong kịch bản, nhân vật đang làm những việc của riêng mình.
Trong 7 ngày này, Thu Vô Tế không tiếp tục thử phá giới nữa. cái chuyện phá giới này bởi vì hắn đã “bổ sung”, cho nên trước mắt đã không còn khó khăn và hung hiểm như vậy nữa, vấn đề bây giờ, ngược lại là do bản thân thần hồn chưa đủ mạnh, nên thời gian ở lại không được lâu.
Sở Qua có thể căn cứ theo hành vi của nàng để thôi diễn thêm những đặc tính khác, nhưng không có cách nào miễn cưỡng đề cao thực lực sẵn có của nàng, cần phải có một quá trình phù hợp “logic”.
Thế nên nàng bình tĩnh rèn luyện lại thần hồn, nhưng tiện cũng quan sát biểu hiện của Sở Thiên Ca tại Tàng Kinh Lâu.
___Y lên tầng thứ 3, nhưng thật đáng tiếc, cầu thang tông môn tự có đạo lý thiết kế của nó, không phải chỉ đơn giản để phân tầng cho người khác, tu hành của y không đủ, đến tầng thứ 3 cũng không lãnh ngộ được gì, công pháp tầng này đối với y mà nói đều quá sâu xa.
Sở Thiên Ca cũng không hề nhục chí, đúng hẹn chọn lấy một bản công pháp mà bản thân mình yêu thích, giữ lại để sau này nghiên cứu. Sau đó liền lui về tầng 2, thiết thực mà tu luyện những thứ nên học trước mắt.
Phẩm chất của y rất ưu tú.
Thu Vô Tế thở dài, cũng không có tán thưởng gì chẩm phất này, bởi vì tất cả phẩm chất của Sở Thiên Ca đều do con hàng Sở Qua kia tự ý viết ra, tất cả những phẩm chất ưu tú trên đời đều đẩy lên người nam chính của hắn, vậy thì có gì để khen đâu.
Cũng như phẩm chất của bản thân mình cũng không có gì để đáng khen cả, những thứ như kiên định, thương xót, kiêu ngạo gì gì đó, bao gồm cả nhan sắc đều là do hắn định ra.
Thôi được, Thu Vô Tế cũng tạm thời không muốn suy nghĩ đến những thứ này.
Thực sự đáng thở dài chính là tin tức lộ ra từ tầng thứ 3 này.
Sở Thiên Ca tiến vào tầng 3 cũng không học được gì, bất đắc dĩ lui về tầng 2… đây vốn là chuyện đương nhiên, hay là do thiên ý đã ngăn cản?
Dù sao Sở Qua viết là tầng 2, đó chính là thiên ý đã cố định, hắn nói tầng 2, chính là chỉ có thể ở tầng 2 sao?
Vậy còn cuộc chiến giữa mình và Độc Thủ Ma Quân thì sao?
Sở Thiên Ca chưa từng “khám phá chân thật”, y không đột phá nổi thiên ý thâm thẫm diệu vợi kia, cũng có thể hiểu được.
Nhưng ta thì đã khám phá, ta cũng đã biết trước… vậy thì sẽ như thế nào?
Lời nói của Sở Qua thoáng hiện ra trong não bộ nàng: “Lần này chúng ta cùng nhau thử xem, chính là muốn hỏi một chút… thiên ý như thế nào?”
Thu Vô Tế hít một hơi thật sâu, truyền âm trong núi: “Xuất phát.”
Khoảng cách vạn dặm, đối với tông môn tu tiên mang theo một đám đệ tử như vậy mà nói, cũng không phải là chuyện có thể chớp mắt một cái liền có thể tới được.
Thu Vô Tế ngự kiếm bay trong không trung, nhìn nhóm đệ tử đang chen chúc nhau trong pháp bảo, trong lòng thầm nghĩ không biết vận tốc phi hành của thế giới kia như thế nào, cái nào sẽ tốt hơn?
Từ trong lòng, nàng vẫn cảm thấy bản thân tu hành đến có thể bay được, đương nhiên sẽ càng có ưu thế hơn.
Nhưng đối với một cái xã hội mà nói, có thể để cho những người bình thường không cần tu hành cũng có thể phi thiên độn địa, đều này rất đáng ghờm, có thể chở tất cả mọi người trong thiên hạ.
Mỗi thứ đều có chỗ tốt của riêng nó vậy.
Chính bởi vì thế giới kia có rất nhiều điểm mê hoặc con người ta, cho nên mới phải tìm hiểu nó.
Lần tiếp theo qua đó, nhất định phải chuẩn bị tốt hơn nữa.
Chỉ là có lẽ… khó khăn cũng sẽ ngày càng rõ ràng hơn.
…