Tổ biên tập đang xem cái tác phẩm vừa nổi tiếng không lâu này sao, cũng quá khoa trương rồi, vả lại các chương gần đây hắn viết có chút phóng túng, ngược lại rất xem trọng sao?
Một kẻ thường xuyên bị vùi dập như Sở Qua cũng không dám hỏi quá nhiều cái tên biên tập nổi tiếng là lạnh lùng kia, lại cảm ơn lần nữa, mang theo vô số không hiểu tắt khung chat.
Một cái ảnh đại diện nhấp nháy, Sở Qua liếc mắt liền nhận ra đó là Trương Kỳ Nhân, trong lòng ngược lại cảm thấy thư thả mấy phần, ấn mở cười hỏi: “Công việc thế nào rồi?”
Ỷ Thế Hiếp Người: “Bận đến sắp chết, ây da, cảm giác vẫn là viết lách dễ chịu hơn, tuy rằng nghèo nhưng tự do, cũng không bị người khác quản lý.”
Sở Qua nói: “Kỳ thực cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu, phía trên chúng ta cũng có biên tập… chỉ là cách quản lý không giống nhau, cuối cùng cũng phải nhờ có người thưởng thức mà thôi.”
“Vậy cũng đúng, bị vùi dập cũng không nói được với biên tập vài câu, họ nói một tiếng ta liền bị loại bỏ ha ha ha.” Trương Kỳ Nhân tùy ý cười ha ha, liền chuyển đề tài hỏi: “Ngươi gần đây rất kỳ quái nha Sở ca, mấy ngày nay đều không thấy ngươi trò chuyện trong nhóm tác giả, cũng không thấy ngươi trả lời bình luận, giống như một người máy vô tình vậy.”
Sở Qua hàm hồ nói: “Thì cũng có thấy mặt mũi của ngươi đâu…”
“Ta là bận.”
“Ta cũng bận…”
“Bận nói chuyện yêu đương sao?” Trương Kỳ Nhân nhắn một biểu tượng cảm xúc buồn cười, rốt cục cũng nói đến ý chính: “Ta đã thấy ngươi dạo phố cùng một cô gái xinh đẹp.”
“Xì… lúc ta dạo phố cũng là lúc người bình thường đi làm, ngươi định gài ta sao? Mà nói, ngươi bây giờ đang ở chức vị nào thế? Chẳng lẽ công ty cũng ở gần đây sao?”
Quá rõ ràng là Sở Qua đang chuyển đề tài, nhưng Trương Kỳ Nhân không truy hỏi tới cùng, chỉ nói: “Hôm nào dẫn ra để anh em nhìn chút nhé.”
“… đang hỏi công việc của ngươi đấy.”
“Cứ xem như là bảo an đi, nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, sáng sớm ta đuổi theo tên trộm đến gần đó, trong khu thương mại rất nhiều người, thực sự là tìm không thấy, ngược lại là bất ngờ nhìn thấy ngươi. Sở ca ngươi nên chút ý một chút, cái tiểu khu đó của chúng ta gần như không có bảo an, ra vào cư xá ngay cả quét thẻ cũng không cần, coi chừng bị trộm.”
Sở Qua giật nảy mình: “Cái thân thể như ngươi mà cũng có thể bắt trộm sao!”
Trương Kỳ Nhân nhắn một biểu tượng cảm xúc chống nạnh: “Cái mà kẻ trộm sợ chính là bộ áo kia của ngươi, chứ đâu cần biết ngươi có mấy lạng thịt.”
Sở Qua chỉ rõ: “Ngươi chạy lại người ta sao? Nên mới để người chạy thoát chứ gì.”
Ỷ Thế Hiếp Người mắng lia lịa thoát khỏi khung trò chuyện.
Sở Qua gãi gãi đầu, cảm thấy có chút là lạ, tự mình hiển nhiên xoay lòng vòng không nói đến chuyện của Thu Vô Tế, vả lại Trương Kỳ Nhân nói cả nửa ngày cũng không nói rõ là đang làm ở công ty nào.
Cả hai đều là nghe người nói một buổi cũng như nghe một lời.
“Ăn cơm thôi” âm thanh Thu Vô Tế truyền vào.
Ba chữ vô cùng đơn giản kia đã đánh tan tất cả suy nghĩ của hắn, tựa như buổi chiều mùa hè, gió nhè nhẹ thoảng qua, thổi vào trong tim, cảm giác rung động.
“Thế nào? Sao ngươi cười hì hì.” Thu Vô Tế không hiểu vì sao trông thấy vẻ mặt này liền muốn đánh người, cương quyết nói: “Đau nhức trên người đỡ chưa?”
“Không phải… hôm nay có chuyện tốt, ừm, đại khái có thể hiểu giống như ta được tông môn ban thưởng, cho phép vào tàng kinh lâu, nhưng có thể chuyển hóa bao nhiêu tu hành còn phải xem chính mình.”
Sở Qua ví dụ giải thích cho Thu Vô Tế cực kỳ chuẩn xác thẳng thắng, hắn thật sự hiểu rất rõ nhóm người bên kia của nàng…Thu Vô Tế nghe xong liền hiểu ngay đây chính là một chuyện tốt rất lớn, không khỏi cười nói: “Đãi ngộ của nhân vật chính rớt lên người ngươi rồi sao?”
Sở Qua nháy nháy mắt, nhìn nàng không nói lời nào.
Thu Vô Tế giật mình, nhúm đồng tiền biến thành sát khí __ bản thân nàng có phải hay chăng cũng thuộc về đãi ngộ của nhân vật chính chuyển vào trên người hắn?
Sở Qua nhanh chóng cúi đầu ăn cơm: “Có lẽ là nữ nhân vật chính xuất hiện, đem may mắn tới bên cạnh ta.”
Câu nói này tràn đầy sự cầu xin được sống…
Rõ ràng là ngọt đến thấu xương, nhưng Thu Vô Tế vẫn cảm thấy bản thân càng lúc càng muốn đánh hắn, nhưng cái cảm giác này dường như không giống với lúc vừa mới xuyên qua đây… chỉ là muốn đánh hắn mà thôi.
Một bữa cơm hai người đều im lặng, không nói tiếp, Thu Vô Tế ăn xong nghiêm mặt dọn dẹp đồ đạc, xoay người trở về phòng: “Ta mượn dương khí của buổi trưa tu hành một lúc, không chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.”
Sở Qua rất muốn nói dương khí ở chỗ ta càng nhiều, là thuần dương! Nhưng lại chợt hiểu lời này nếu nói ra sẽ bị đánh chết tại chỗ, đành phải thành thành thật thật bước về phòng của mình, dự định ngủ trưa một lát.
Người đẹp như vậy ở bên cạnh, cũng không biết được khi nào mới có thể tiến thêm một bước?
Buổi chiều ngày hè, bên ngoài trời nắng chang chang, không khí khô ráo yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến tiếng ve sầu, ồn đến nỗi khiến đáy lòng người ta có cái gì đó đang xao động nảy mầm. Sở Qua mơ hồ nghĩ đến, đây rốt cục là mùa hè hay là mùa xuân.
Ngay vào thời điểm yên lặng như tờ này, trên cửa phòng dần dần hiện ra một bóng người.
Bóng người đang dần dần ngưng tụ lại, trực tiếp “đi” ra từ cửa phòng.
Thuật xuyên tường sao!