Lại nói đến những việc mà Trương Kỳ Nhân sẽ làm sau khi nổi tiếng quả chứng thực câu “Gái hội sở”… chỉ là mục tiêu chính nhằm vào gái rõ hơn người khác một chút mà thôi.
Nhưng mà trên thực tế người ta có phải là gái quán bar hay không cho đến bây giờ vẫn chỉ là suy đoán, cũng không nên dây dưa quá nhiều về mặt này, nếu lỡ đoán sai chẳng phải là ngại chết hay sao?
Hai người cũng không nói thêm nhiều nữa, uống cạn rượu trong bình, tự mình trở về nhà ngủ.
Đã nửa đêm về sáng… cho dù có nhiều tâm sự hơn nữa cũng không thể khiến cho mình bị đột tử được.
Lần này Sở Qua ngược lại là uống rất say, lúc tỉnh dậy đã gần giữa trưa, lúc đang rửa mặt phát hiện cửa phòng của Trương Kỳ Nhân mở rộng, y đang vội vã cuống cuồng ngồi trước máy tính không ngừng đổi mới màn hình.
Sở Qua nhìn qua thời gian, đã một giờ trưa, nhìn thấy sách mới của Trương Kỳ Nhân vừa mới lên mạng được một giờ đồng hồ. Hắn chỉ rửa mặt, súc miệng qua loa cũng nhanh chóng thò đầu vào xem: “Thế nào rồi, đã được bao nhiêu lượt xem trong một giờ qua?”
Trên mặt Trương Kỳ Nhân có chút hưng phấn: “Hơn 400.”
Chỉ giờ đầu tiên thôi đã được hơn 400 lượt đăng kí… 24 giờ rất có thể sẽ lên đến trên dưới 2000 lượt, sau này muốn đạt mức tinh phẩm (3000 lượt đăng ký) cũng không phải là quá khó.
Có một quyển sách được đánh giá là tinh phẩm, so với “Nổi tiếng” vẫn còn kém rất xa nhưng chỉ muốn nuôi sống mình thì không thành vấn đề.
Thành tích Sở Qua bây giờ cũng đang vượt khỏi tinh phẩm một chút.
Sở Qua cũng mừng thay cho Trương Kỳ Nhân, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên. Lượt tải xuống của Trương Kỳ Nhân trước đó cũng không phải là nhiều, cho nên mới cảm thấy có chút chán nản, đương nhiên cũng không thấp đến nỗi vừa nhìn đã biết hết thời, cho nên y mới có nhiều hi vọng và khẩn trương đến thế.
Số người tải xuống tuy không nhiều nhưng số người đăng ký lại nhiều như vậy, cho thấy tỷ lệ đặt mua có thể là tương đối cao, đối với văn học mạng đầy những kẻ đạo văn mà nói là chuyện không dễ dàng, điều đó chứng minh độc giả của Trương Kỳ Nhân đúng là đã đeo dính y. Sở Qua trước đây thường an ủi y: “Người xem tuy ít nhưng đều là những đọc giả trung thành” dường như bây giờ đã trở thành sự thật.
Nói thật đây đã vượt qua dự tính của Trương Kỳ Nhân rất nhiều, hiển nhiên y rất là kích động, sắc mặt đỏ bừng lôi kéo Sở Qua: “Đi, Sở ca, mời ngươi ăn cơm!”
“Không phải...” Sở Qua lặng lẽ nhìn vào mắt y: “Xem mắt ngươi đỏ đến thế, là cả đêm không ngủ, làm đến bây giờ sao?”
Trương Kỳ Nhân phất tay đầy bá khí: “Lão tử tu tiên, mấy ngày không ngủ thì có là gì?”
Sở Qua đang định khuyên y nghỉ ngơi, bỗng nhiên QQ của Trương Kỳ Nhân vang lên.
Trương Kỳ Nhân liếc nhìn qua cái ảnh đại diện đang nhảy nhót kia, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc, nhanh chóng ngồi xuống: “Lão đại biên tập, có chỉ thị gì?”
Một đoạn tin nhắn từ bên kia truyền tới: “Sách của ngươi đã bị báo xấu, nói là ngươi mượn xưa nói nay có ác ý đầu độc xã hội.”
“???” Trương Kỳ Nhân vội vàng nói: “Oan uổng quá biên tập, ta chỉ chuyên viết về chủ đề huyền huyễn mà thôi, lấy đâu ra chuyện đầu độc xã hội?”
“Là vấn đề của bản nháp thiết kế không tốt, bị người ta lấy đó làm cớ thôi.” Biên tập nói: “Nhóm chúng ta sẽ tiến hành bảo hộ có tính che đậy, thời gian này ngươi hãy sửa chữa một chút, sửa xong lại đăng lên.”
Trương Kỳ Nhân vội nói: “Ta vừa đưa cái này lên liền bị che đậy, chờ sau khi trở lại sẽ có người xem à?”
“Không còn cách khác.” Biên tập vứt xuống bốn chữ, không nói nữa.
“Ta…” ngón tay Trương Kỳ Nhân lơ lững trên bàn phím nửa ngày cũng không gõ lại được.
Sở Qua trơ mắt nhìn thấy ánh hào quang trên mặt y dần trở nên ảm đạm, cái cảm giác một ngày một đêm không ngủ trong nháy mắt đã hiện lên phía trên hai gò má, cả người đều hiện ra dáng vẻ già nua.
“Tại sao lại như vậy…” Trương Kỳ Nhân tự lẩm bẩm: “Mình biết rõ là không có…”
Sở Qua mím môi một cái, không dám nói thật lòng.
Nói thật chính là vì thành tích của ngươi vẫn chưa đạt tới trình độ để người khác có thể ra sức bảo vệ, chỉ đổi một cái bản thảo mà thôi, không đáng để họ phí tâm tự chuốc phiền toái.
Nhưng cái thứ mà trong mắt người khác chỉ là “mà thôi” kia, đối với Trương Kỳ Nhân thì giống như tất cả mong đợi đã bị chặn đứng.
Sở Qua bất giác nghĩ đến Thu Vô Tế, đối với mình thì chỉ là dệt nên một câu chuyện, nhưng đối với nàng thì là cả một cuộc đời.
“Những kẻ báo xấu kia rốt cục là có mưu đồ gì…” Trương Kỳ Nhân tự lẩm bẩm “Ta có đắc tội gì với bọn nó chứ…”
“Vì thấy ngươi đang có cơ hội thăng tiến… những kẻ không chấp nhận người khác tốt hơn mình rất nhiều.” Sở Qua rốt cục cũng thở dài: “Độc giả của ngươi rất trung thành, ngươi mau chóng nắm bắt thời gian sửa đổi cốt truyện, chắc chắn vẫn có thể được, đừng nản lòng…”
Trương Kỳ Nhân ngây người ngồi trước màn hình vi tính, ngẩn người hai mắt vô thần.
Một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Đó chỉ là lừa mình dối người, Sở ca, cái này chỉ là một quyển sách mới, cũng không phải là những chuyện dài tập người ta đã theo một hai năm, có thể gây nên quán tính khiến người ta nhớ mãi không quên. Không cần đến mấy ngày, mọi thứ cũng sẽ tan rã hết… huống hồ chi ta phải sửa bao lâu mới có thể sửa xong… vả lại … vả lại ta cũng chưa biết phải sửa thế nào.”
Sở Qua im lặng.
Chỉ một ngày không ra chap mới thôi hắn cũng đã thấy sợ, huống hồ chi loại bản thảo không biết phải sửa đến khi nào mới được thông qua này, thật không biết rõ phải ngưng bao lâu, còn có thể giữ lại bao nhiêu lượt xem cũng chỉ là cái ảo tưởng mà thôi, ngay cả mình cũng không thể thuyết phục được chính mình.