Cha tôi là 1 kỹ sư, làm trong 1 xưởng kỹ thuật, biết rõ tầm quan trọng của máy tính đối với công việc.
Không phải nói tới lời thứ hai, đã đem học phí đưa cho tôi, còn khen tôi hiểu chuyện, biết học tập.
Máy tính không phải là máy để chơi game như trong mắt các bậc phụ huynh như kiếp trước, thường coi điện tử là một loại ma túy. Hiện tại, máy tính là thứ tương đối thần bí trong mắt của mọi người, là một công nghệ cao.
Phòng máy tính của cung thiếu nhi rất nhỏ, chỉ có chừng 20 máy tính, toàn bộ mang số hiệu 386. Lúc tôi vào phòng, trong đó chỉ có khoảng 4 năm người, không còn được khí thế tận mười mấy người như ngày hôm qua. Không trách được phí khảo nghiệm lại đắt như vậy, nếu không thì tiền trả cho Thầy giáo giảng dạy cũng không nổi.
Máy tính đối với thệ hệ này mà nói, là tương đối khô khan nhàm chán, không có hứng thú như một máy chơi game.
Nguyên do là nó quá thần bí, rất nhiều bậc phụ huynh và trẻ em đều cho rằng, đây là 1 công cụ nghiên cứu khoa học công nghệ cao, cho nên có rất ít bậc phụ huynh đem con em mình đến đây học tập.
Sau khi tôi tìm 1 vị trí ngồi xuống, ấn vào nút mở máy. Một âm hưởng quen thuộc vang lên, trong lúc này, lòng tôi đang xao động, nhìn chằm chằm vào màn hình quen thuộc.
A? Tại sao lại đen như vậy ? Tôi nhìn lên dòng chữ trước mắt, thì mới nhớ tới, ở trong nước bây giờ, là thời đại của DOS (1).
(1): DOS: Sử dụng màn hình đen, không có biểu tượng, phụ vụ cho việc lập trình, như trên 1 bản Word.
Trời ạ, đây chẳng phải là làm khó người khác hay sao? Kiếp trước tôi đã quen với việc sử dụng phần mềm, thậm chí mỗi ngày đều làm việc với nó, cũng may trong khi học đại học, tôi đã từng học qua DOS6. 22 cùng TC 2. 0, nếu không thật chẳng biết làm thế nào cả.
Tôi rất nhanh chóng xem qua mục lục các văn kiện trong Ổ cứng : đã có thể sử dụng ngôn ngữ, nhưng chỉ có thể sử dụng phần mềm BASIC và LOGO, thậm chí ngay cả TC cũng không cài đặt.
Trong đây còn có 1 số người đang luyện tập đánh máy. BASIC là phần mềm loại kém nhất mà ở kiếp trước, tôi cũng ít sử dụng đến nó, cho có sử dụng cũng chỉ sử dụng VB, ở đây chỉ cần nhớ 1 ít hàm số và ngôn ngữ.
Ngôn ngữ của LOGO này tôi chưa từng sử dụng qua, thậm chí còn không thấy đồng nghiệp sử dụng đến nó lần nào.
"Lưu Lỗi?"
Bỗng nhiên, tôi đã nghe thấy 1 âm thanh cực kỳ động lòng người, mà âm thanh này khi ngủ tôi cũng nhận ra được, bởi người gọi chính là bạn học Triệu Nhan Nghiên, người mà tôi yêu.
"Lưu Lỗi, quả nhiên là cậu, tại sao cậu lại ở đây?"
Triệu Nhan Nghiên không chút khách khí, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
"Câu này đáng nhẽ tớ phải hỏi cậu mới đúng? Cậu không phải đang học vũ đạo (1) hay sao?"
Thao tác của tôi không ngừng lại, chỉ quay đầu sang hỏi Triệu Nhan Nghiên. Nguồn truyện: Truyện FULL
(1)Vũ đạo: học múa
"Tại sao cậu biết tớ học vũ đạo ở chỗ này?"
Triệu Nhan Nghiên hoài nghi nhìn tôi.
Tôi ngất, tôi lại không cần thận nữa rồi, theo lý thuyết thì tôi không thể nào biết Triệu Nhan Nghiên học ở chỗ này.
Trường học mới chỉ khai giảng được 1 tuần, Triệu Nhan Nghiên cũng chưa từng nói với tôi, nhưng mà ở kiếp trước, tôi đã biết Triệu Nhan Nghiên mỗi tuần 6 buổi đều đến cung thiếu nhi học vũ đạo.
Chỉ có việc cỏn con này thì làm sao làm khó được trí thông minh của tôi? Cho nên tôi làm ra vẻ tự nhiên nói:
"Hôm qua tớ đi học Tán Thủ nhìn thấy cậu."
"A, thì ra cậu còn học Tán Thủ, tớ đúng là không nhận ra cậu có phải Lưu Lỗi nữa không, "
Âm thanh của Triệu Nhan Nghiên lập tức chuyển sang lạnh lùng nói:
"Ngày hôm qua tôi không có tới học vũ đạo, Lưu Lỗi, cậu nói thật cho tớ biết, làm sao cậu biết tớ học vũ đạo ở đây?"
Ôi trời, hôm qua nàng không đi học! Tôi quả thực vừa xui xẻo vừa đen đủi, thông minh đúng là bị thông minh hại.
Nhưng mà, lúc này cứu tinh của tôi đã xuất hiện, có một lão đầu đi lên bục giảng, nói với chúng tôi:
"Được rồi, mọi người yên lặng một chút, thầy sẽ bắt đầu giảng bài."
Quả nhiên, Triệu Nhan Nghiên không còn làm phiền tôi nữa, lấy từ ba lô của mình ra 1 cuốn sổ nhỏ và 1 chiếc bút, chuẩn bị ghi chép.
Trong lòng tôi rất buồn bực, chẳng lẽ nàng cũng học ở ban máy tính? Ở kiếp trước tôi đâu có nghe nói qua đâu? Cô bé từng nói đối với chuyện này không có hứng thú, điều này thì cả lớp đều biết Triệu Nhan Nghiên không thích máy tính.
"Tại sao cậu lại học môn này?" Tôi hỏi.
"Ai đã quy định chỉ cho phép cậu học, mà tớ không được học?"
Đôi mắt của Triệu Nhan Nghiên vẫn nhìn thẳng lên bục giảng, nhỏ giọng nói với tôi
"Chẳng qua có cậu ở đây thì tôi không thể nào chuyên tâm học tập."
Tôi nói nhỏ vào tai nàng.
"Tại sao lại không thể chuyên tâm học tập, có đại mỹ nữ như tớ ở bên bồi tiếp, chẳng lẽ cậu còn không thích?"
Sau khi nói xong, Triệu Nhan Nghiên lập tức cảm thấy không ổn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, bộ dáng vô cùng xấu hổ.
Tôi làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục nói:
"Cũng là khi học tớ chỉ nhìn cậu, cho nên mới không thể nghe giảng."
"Cậu, đi chết đi!"
Triệu Nhan Nghiên hừ nói:
"Không biết người nào vừa lên lớp vừa ngủ gật."
"Tớ không thể vừa học vừa nhìn cậu, điều đó thật không tốt."
Tôi dõng dạc nói.
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt như một quả táo, rất lâu không nói gì, cuối cùng nhẹ giọng nói:
"Tập trung nghe giảng đi."
"Máy tính là 1 môn học thần bí, chúng ta có thể dùng nó để vẽ, đánh văn bản, xử lý chi tiết, thậm chí có thể lập trình những gì mình thích, chẳng hạn như trò chơi..."
Thầy giáo đang đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt, nhưng đối với tôi nói nhảm vẫn chỉ là nói nhảm. Triệu Nhan Nghiên thì lại rất thích thú, thỉnh thoảng còn ghi chép lại những gì mình nhớ.
Nhìn thấy những người ngồi đây ai cũng thích thú. Hừ hừ, tôi lại cười lạnh trong lòng, đợi đến khi học lập trình, thì các cậu mới biết thể nào là khô khan, khổ cực.
Thời đại của DOS, có thể lập trình cái gì lấy tiền đây? Đây cũng không phải là thời đại có thể đăng ký nhãn hiệu độc quyền, số lượng máy tính ở Trung quốc rất nhiều, nhưng số lượng phần mềm lậu thì lại vô cùng lớn, hiện tại bảo người tôi bỏ tiền để mua bản chính thì rất khó, chuyện này khiến tôi trở nên trầm tư.
Hai tay tôi gõ bàn phím rất nhanh, đây chính là động tác vô thức mỗi khi tôi có chuyện gì phải suy nghĩ, trên màn hình hiện lên toàn những chữ tôi gõ: fhq utem vga, đây cũng chính là 3 chữ Triệu Nhan Nghiên được ghép vần theo phương pháp Ngũ Bút.
Tôi cười khổ, phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn sang Triệu Nhan Nghiên ở bên cạnh, tiểu cô nương này đang vô cùng hứng thú nghe Thầy giáo giảng bài, chẳng thèm chú ý xem tôi đang làm cái gì.
Động tác vô thức của tôi gõ lên máy tính 3 chữ, nếu như dùng tiếng Hán ghép lại, thì chắc chắn tiểu nha đầu cho tôi là người có tâm lý biến thái, có khi cảm động lại lấy thân báo đáp cũng nên, mặc dù khả năng này chỉ tính bằng số lẻ của con số %.
Tôi nhìn lên màn hình, có lẽ thói quên này của tôi cũng không phải là thói quen tốt, nếu như sau này cũng có người học được Ngũ Bút của tôi, thì quả là tôi thiệt thòi lớn.
Ngũ Bút! Đúng rồi, tôi vỗ đùi.
Theo sự hiểu biết của tôi, thì ở thời đại này không có một ai, có thể đưa ra phương pháp ghép vần hoàn mỹ, có rất nhiều người vì muốn tốc độ đánh máy được tăng lên, cho nên mới liều mạng tìm hiểu về Ngũ Bút.
Mà những người chân chính hiểu biết về thủ pháp Ngũ Bút thì lại càng hiếm, nó có thể thay thấy được việc ghép vần thủ công. Hơn nữa, còn có 1 số người đánh máy làm việc trong các cơ quan chính phủ, cũng thường hay học tập Ngũ Bút.
Nếu như tôi có thể đem trí năng ABC, phương pháp ghép vần của WINDOWS tổng hợp, cải tiến lại, rồi đưa vào sử dụng trong DOS, thì chắc chắn sẽ tạo nên 1 làn sóng vô cùng mạnh mẽ.