"Sao trí nhớ ông chủ này tốt vậy, vẫn có thể nhớ 3 năm trước chúng ta dã từng tới đây?"
Tôi cười một tiếng nói:
"Đừng nghe ông ấy nói lung tung, ông ấy làm sao nhớ kỹ những chuyện như thế này, đây có thể là lời mời mà thôi! Cho dù chúng ta chưa từng tới đây, ông ta cũng sẽ nói như vậy!"
"Mấy vị ăn chút gì chứ?"
Ông lão cầm thực đơn đi tới, nói.
"Trước hết cho hai con tôm hùm đã!"
Tôi nói.
"Vị tiểu ca này vừa nhìn đã biết là người sành ăn, tôi không phải khoe khoang, tôm hùm ở đây chính là tuyệt nhất thành phố Bắc Kinh này đấy!"
Ông chủ nói.
Triệu Nhan Nghiên vừa nghe thấy những lời này, lập tức phì cười ra tiếng! Quả nhiên lời này của ông chủ giống hệt ba năm trước đây!
"Cô gái này cười gì vậy? Cô không tin tôi sao, tôi không phải thổi phồng lên đâu nhé, lãnh đạo trung ương vừa ăn xong ở đây, cũng khen hết lời đấy!"
Ông chủ giơ ngón tay cái lên nói.
Tôi nghe người này nói càng thổi phồng sự thật, không chừng một lát nữa thì Tổng thống Mỹ cũng là thượng khách ở đây mất! Tôi vội vàng phất tay bảo ông ta đi chuẩn bị.
Tôm hùm còn chưa mang đến, đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ, ở cửa quày có một nhóm người vừa mới đi vào. Tôi vừa nhìn thì một người trong số đó chính là Trương Thiên Dương!
Bởi vì đại đa số khách hàng đều đứng dợi ở phía ngoài cửa quày, trong nhà không có mấy người, cho nên bàn chúng tôi là nhìn thấy rõ ràng nhất, Trương Thiên Dương hiển nhiên cũng nhìn thấy chúng tôi, khi hắn nhìn thấy Vi Nhi cũng ngồi ở chỗ này, sắc mặt có chút thay đổi. Hắn nói nhỏ mấy câu với người bên cạnh rồi liền đi tới.
"Vi Nhi, em không phải nói hôm nay có việc sao? Tại sao lại tới nơi này ăn cơm?"
Vi Nhi cũng không nghĩ tới Trương Thiên Dương lại có thể đến nơi đây ăn cơm trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Vốn là Vi Nhi cũng không có ý lừa gạt hắn, chính xác là có việc! Nhưng nghe Trương Thiên Dương nói như thế thì có cảm giác như chính mình cố ý lừa gạt hắn vậy.
"không sai! Vi Nhi đúng là có việc mà, nàng đồng ý lời mời cùng tôi ăn cơm!"
Tôi thay Trần Vi Nhi nói.
"Cái gì? Mẹ kiếp, tên tiểu tử mày là củ hành tây, Vi Nhi là tên mày có thể gọi sao! Chờ một chút, tao nhớ ra rồi, vừa rồi Sở Cao có dẫn tới một tên tiểu tử có phải chính là mày hay không? Tên mày là gì?"
Trương Thiên Dương thấy tôi hẹn với Vi Nhi ra ngoài ăn cơm, đã chọc tức tới hắn, chính mình đã theo đuổi Vi Nhi ba năm rôi, hoa cũng đã tặng, thư tình cũng đã vết, một năm 365 ngày, chỉ cần là lúc ở trường học thì mỗi ngày đều gọi điện thoại đều đặn, tại sao có thể nhường tên tiểu tử này đi sau tới trước được chứ?
Nhưng vừa nhìn, bên cạnh tiểu tử này còn có một mỹ nữ nữa, nhìn bộ dạng có vẻ rất thân mật với hắn, chẳng lẽ có gì không đúng, lẽ nào hắn và Vi Nhi không có quan hệ gì? Hay là bọn họ là họ hàng?
Đúng rồi! Nhất định là vậy, nghe Sở Cao nói tiểu tử này là bạn học của hắn, nhất định là một sinh viên mới, mà Vi Nhi đã học 3 năm rồi, bọn họ nếu như không phải là quen biết từ trước thì làm sao vừa mới tựu trường đã cùng nhau ăn cơm, huống chi chắc chắn tuổi của Vi Nhi lớn hơn hắn, mà nữ sinh kia chắc chắn là bạn gái của hắn, vì vậy Vi Nhi và hắn không thể có quan hệ gì, cho nên nói:
"Mày là họ hàng của Vi nhi hay sao?"
"Tên tao là Lưu Lỗi!"
Tôi nói :
"Cứ coi là như vậy đi"
Tôi có chút mập mờ nói.
Nghĩ thầm lão công có phải họ hàng không nhỉ ? Nói xong, tôi cố ý nhìn Vi Nhi một cái, quả nhiên nha đầu này cũng hiểu rõ ý của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Trương Thiên Dương thấy vậy còn tưởng Vi Nhi thẹn thùng, trong lòng vui mừng, cho nên nói :
"Nếu là người nhà của Vi Nhi thì cũng là bằng hữu của tôi rồi, bữa cơm này tôi mời, tất cả mọi người đừng khách sáo nhé !"
Nói xong tìm lấy một cái ghế ngồi bên cạnh. Vẫy tay nói :
"Ông chủ, thêm vài món thức ăn nữa !"
Sau đó nói :
"Vi Nhi, em chừng nào mới chịu tiếp nhận tôi, tôi muốn nói, em làm gì phải chịu khổ như thế, tôi biết rõ hoàn cảnh gia định em không tốt lắm, học đại học 3 năm rồi đều đi ở nhờ họ hàng, quần áo đẹp cũng không chịu mua lấy 1 cái, nếu sau này em chịu đi theo tôi, em muốn mua gì cũng được, em muốn ăn gì cũng được !"
Tôi nghĩ thầm, nếu như hắn sớm nói những lời này, t
hì anh trai của Vi Nhi là Trần Dũng không chừng đã động lòng đem Vi Nhi bán cho hắn, nhưng hiện tại thì không thể nào.
Bởi vì lúc ban đầu, Vi Nhi bất đắc dĩ vì tiền mà bị bán cho tôi ,nhưng chuyện này đã thành nỗi đau sâu kín trong lòng Vi Nhi, nàng cũng không muốn người khác nghĩ rằng nàng vì tiền mà ở chung một chỗ với tôi, lúc nãy vừa nghe Trương Thiên Dương nói những lời này, không khỏi tức giận, lạnh lùng nói :
"Ai nói tôi không có tiền !"
"Tôi..." Trương Thiên Dương nghe xong thì cứng họng, không biết nên nói gì, chẳng lẽ lại nói : anh thấy quần áo em mặc không phải là hàng hiệu, ra cửa không có xe đón xe đưa ?
"Được lắm, Trương Thiên Dương, ý tốt của anh, tôi xin nhận, tiền cơm chúng tôi sẽ tự trả, bạn của anh còn đang đợi ở bên kia, anh nên sang bên đó nhanh đi !"
Trương Thiên Dương bị nhục cũng không phải là lần một, lần hai rồi, càng cảm thấy hứng thú, chỉ là hôm nay nhìn Vi Nhi cùng người khác...ở chung một chỗ, trong lòng ấm ức. Mà Trương Thiên Dương bị mấy người bạn kia châm chọc, lại càng thêm tức giận.
Chờ sau khi Trương Thiên Dương đi khỏi, Trần Vi Nhi mới nhỏ giọng nói :
"Người này rất đáng ghét, quấn lấy em ba năm rồi, mỗi ngày đều mời em ăn cơm."
"Anh biết, hắn gọi điện thoại hẹn em lúc anh ở bên cạnh hắn."
Tôi nói.
"Lão công, anh đừng nóng giận, thật ra thì ban chất của Trương Thiên Dương không phải là xấu, có thể hôm nay nhìn thấy hai chúng ta thân mật như vậy nên có chút tức giận.."
Vi Nhi biết tính cách tôi, những kẻ từng theo đuổi nàng, cũng là động tới nữ nhân của tôi, chắc chắn sẽ có kết quả không tốt, cho nên nàng sợ tôi làm gì bất lợi đối với Trương Thiên Dương.
"Ha ha, em yên tâm đi, lão công của em cũng không hẹp hòi như vậy, chỉ cần hắn không làm cái gì quá đáng, hắn theo đuổi em thì cứ để hắn theo đuổi em đi, anh không làm gì hắn, cũng là để thử thách em một chút."
Tôi cười nói.
"Hừ ! Thử thách cái gì, người theo đuổi em ba năm nay thì vô số, nhưng trong lòng em lại chỉ thích mình anh ! Tại sao lại có thể nói với em như vậy !"
Trần Vi Nhi giả vờ giận dỗi nói.
"Được rồi, được rồi, anh nói giỡn với em thôi, một lát nữa cơm nước xong chúng ta tìm lấy một phòng trong khách sạn, lão công bồi thường em một chút."
Tôi cười nói.
Vóc dàng Trần Vi Nhi so với 3 năm trước đây càng thêm đầy đặn, bộ ngực vươn ra như Diệp Tiêu Tiêu, mỗi làn đều làm cho tôi yêu thích không nỡ rời tay. Nói thật, tôi đã hơn một tháng không chạm tới Trần Vi Nhi rồi, thật là có chút thèm muốn. Bởi vì nha đầu này ở hội sinh viên, không muốn bị nghỉ nhiều ngày, nên phải trở về trường.
"Thuê phòng làm gì ?"
Vi Nhi nghe xong có chút không hiểu, cũng khó trách nàng không nghĩ tới, hổi ở thành phố Tân Giang, mấy người chúng tôi XXOO đều ở nhà tôi hoặc là nhà của Nhan Nghiên, đến bây giờ thì phải qua khách sạn thuê phòng.
"Đương nhiên là để ba người chúng ta có thể chơi trò chơi chứ !"
"Chơi trò chơi ?"
Vi Nhi vẫn chưa hiểu rõ, thật ra thì nếu nàng liên tưởng một chút thì sẽ hiểu ngay, nhưng nàng không chịu nghĩ theo hướng khác.
"Chị Vi Nhi, chị đừng nghe anh ấy nói hươu nói vượn, lão công muốn cùng chị chơi trò chơi cưỡng gian rồi !"
Triệu Nhan Nghiên cười giải thích.
"Khụ khụ"
Vi Nhi đang ăn tôm hùm, nghe Nhan Nghiên nói liền xấu hổ, vừa lúc bị sặc do ăn phải miếng ớt, cay đến chảy nước mắt. Ho khan một lúc rồi nói :
"Nhan Nghiên, sao em và anh ấy càng lúc càng giống nhau thế, sao lại đem chuyện tình như vậy nói trong lúc ăn cơm"
"Em nào có, cái trò này là chị Vi Nhi phát minh ra đấy chứ ! Chị còn không biết, những lúc chị không có ở nhà, lão công còn bắt em và anh ấy cùng chơi cái trò "chế phục hấp dẫn", anh ấy nhiễm thói hư tật xấu đều do chị bồi dưỡng đấy !"
Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái, nói.
"Khụ khụ !"
Tôi nghe Nhan Nghiên nói như thế, không thở nổi, làm cho một miếng tôm hùm cay xè mắc trong cổ họng, tôi vội vàng uống nước, nói :
"Nhan Nghiên, những thứ này ta để trở về khách sạn rồi nói sau."
"Cái gì gọi là chế phục hấp dẫn ?"
Vi Nhi không hiểu được.
"Một lát nữa em sẽ biết !"
Tôi nói cho có lệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Mùa hè là thời điểm ham muốn của tôi dâng trào, lên mạng online lấy về mấy bộ phim sex, thấy trong đó có đóng giả đồng phục học sinh, còn có cả giả bộ giáo viên, khiến cho tôi nhiệt huyết sôi trào, đang là thập niên 90, truyenfull.vn còn chưa phát triển rộng khắp, cái từ "chế phục hấp dẫn" này còn rất ít thanh thiếu niên biết đến, cho nên Vi Nhi không biết ra rất bình thường.
Sau khi xem xong tôi cứ để cho Nhan Nghiên mặc bộ đồng phục học sinh, kết quả bà bị nha đầu này bắt được nhược điểm, không phải là nói tôi bị Vi Nhi làm cho hư hỏng, mà là đòi chơi cái trò cưỡng gian, đúng là được voi đòi tiên.
Tôi lại nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu rồi, nếu có thể ở trường học hoặc ở trong phòng làm việc cùng nàng....hắc hắc. Nhưng cũng không biết nàng gần đây thế nào, tôi cũng sai người thăm mấy lần, nhưng đều không có tin tức gì, không biết nàng có suy nghĩ thông suốt hay không.
Nhưng tôi cũng không có ý định chờ đội, cho dù nàng không nghĩ thông suốt, tôi cũng muốn tìm nàng, dù sao cộng thêm việc Tô Dĩnh Tư, và một Vu Đình với tình cảm chưa rõ ràng, thì hậu cung của lão tử cũng quá đồ sộ rồi, trước hết cứ đón về, đến lúc đó từ từ sẽ giải quyết sau.
Nhan Nghiên ngả vào tai của Vi Nhi nói gì đó, nhất thời Trần nha đầu mặt đỏ lên, một lúc sau mới dịu dàng nói với tôi:
"Lão công, lần sau em với anh cùng chơi, đừng bắt Nhan Nghiên muội muội phải ấm ức!"
"Hmm! Còn nói em à, chị Vi Nhi, chị so với em còn đẹp hơn!"
Nhan Nghiên nói.
"Được rồi, được rồi, ai nói không thích Nhan Nghiên nữa, em so với anh còn hưng phấn hơn nhiều lắm đầy!"
Tôi nói
"Tốt...,wow!Lưu Lỗi, anh còn dám nói!"
Nói xong, tay của Nhan Nghiên giống như con cua cái cặp lấy phần em của tôi.
Mặc dù thân thể của tôi hiện tại được cải thiện, một chút đau đớn này đối với tôi mà nói là không thấm vào đâu, nhưng mà tôi làm bộ dạng nhe răng nhếch miệng, vì nữ nhan thường thích hư vinh, trong lòng muốn được thỏa mãn, nếu không nàng cảm thấy chiêu này đối với tôi sau này không có hiệu quả, không chừng còn có thể nghĩ ra chiêu thuật gì quái dị hơn.