"Anh ngày mai sẽ phải đi?"
Vương Thư có chút thương cảm nói, trong mắt tràn đầy vẻ không muốn.
Nàng có tình cảm rất phức tạp với nam nhân trước mắt này, trên máy bay thì giải vây cho mình, trên bờ biển thì có một đêm lãng mạn, bản thân mình gặp chuyện không may hắn vẫn quan tâm.
Tất cả những điều này đã làm mở cửa tâm hồn, trái tim vô tình đã dính ở trên người của hắn, hôm nay hắn phải trở về nước, mà bản thân mình vì gia sự lên vẫn phải tiếp tục ở lại đây... Thật muốn cùng hắn đi quá!
"A, tôi chỉ tới nơi này tham gia thi đấu, bây giờ thì phải về là đương nhiên."
Tôi nói.
"Tôi biết."
Vương Thư vô ý thức nói, cầm cái thìa trong tay khuấy café theo môt động tác vô thức.
"Vốn tôi còn muốn sang bái phỏng bác trai một lần, nhưng thực tế thì lại không còn kịp rồi, Tiểu Bát một lát nữa còn muốn mời tôi đi ăn cơm..."
Tôi nói:
"Nhìn hắn nhiệt tình như vậy, tôi cũng đành cho hắn chút mặt mũi."
Vương Thư nghe xong "phì" cười, nói:
"Hắn là lão đại một phương, vậy mà anh còn gọi hắn như vậy! Nhưng mà anh thật là lợi hại, hắn dường như còn rất hài lòng với tên gọi này!"
Vương Thư có chút kỳ quái, nam nhân trước mặt này rốt cuộc đang làm gì, ngay cả hắc đạo lão đại của thành phố Thủy Nguyên đích hình như cũng phải nịnh bợ hắn! Nghĩ tới đây, Vương Thư không khỏi thở dài.
Xem ra mình và hắn không có khả năng phát sinh cái gì, hắn nhất định là một đại nhân vật, vậy thì phải có bạn gái, chắc người ta toàn là thiên kim tiểu thử, so sánh với mình, chắc chắn có sự xa cách!
Trong lòng tôi cười thầm, Hoành Lộ Kính Bát hắn dám không hài lòng sao!
"Hắn là thủ hạ của Quách Khánh, mà tôi và Quách Khánh là hảo huynh đệ."
Tôi cũng không giải thích rõ ràng, chỉ đơn giản nói qua như vậy một chút.
"Hóa ra là như vậy!"
Vương Thư nói.
Nhưng mà trong lòng lại bắt đầu dấy lên rồi một tia hi vọng, bạn của hắn lợi hại, chứ không có nghĩa là hắn lợi hại. Có khi nhà mình với nhà hắn lại môn đăng hộ đối, vì vậy mới tiếp tục hỏi thăm:
"Cha mẹ của anh là người ở đâu, cũng là người Bắc Kinh hay sao?"
Khẩu khí của Vương Thư rất khẩn trương.
Tôi nhàn nhạt cười nói:
"Bọn họ là người Tùng Giang, tôi cũng học cấp 3 ở đó, sau khi lên đại học mới ở Bắc Kinh."
"A, vậy bác trai, bác gái có khỏe không... Bọn họ làm cái gì?"
Vương Thư dù sao cũng không phải là nữ hài tử có tâm cơ sâu, hỏi cũng không có chút che đậy nào.
Tôi đương nhiên là thực tình đáp:
"Bọn họ ở quê hương mở một nhà máy điện tử nhỏ, làm công cho Tập đoàn Ánh Rạng Đông."
"Hóa ra là như vậy!"
Vương Thư thoả mãn gật đầu.
Tuy nói là Tập đoàn Ánh Rạng Đông là một tập đoàn lớn, thế nhưng công ty của cha mẹ hắn chắc quy mô không lớn lắm. Xem ra trong nhà của hắn cũng tương đối với gia đình mình, A. Cũng coi như môn đăng hộ đối rồi...
Bỗng nhiên, Vương Thư mặt đỏ lên, sao vậy, chuyện của cha mình còn chưa giải quyết, vậy mà mình còn vô liêm sỉ nghĩ tới tình nhi nữ, thật là xấu hổ quá đi mất.
"Ha hả, được rồi, cô mau trở về đi, còn phải giúp cha cô hoạt động nhà máy một cách bình thường!"
Tôi thoáng cái nhớ tới chuyện, đó là cổ phần lấy được từ trong tay Trạch Tỉnh Đằng Nhị vẫn còn chưa đưa tới tay của Vương Thư, đây cũng là tâm bệnh của cô nàng!
"Hoạt động bình thường? Có ý gì vậy? Công ty không phải ở trong tay Trạch Tỉnh Đằng Nhị rồi hay sao?"
Vương Thư kỳ quái nói.
"Ha hả. Đó là trước đây, bây giờ thì không phải, cô xem đây là cái gì?"
Tôi từ trong túi lấy ra tờ giấy chuyển quyền sử dụng cổ phần đưa cho Vương Thư.
"A? Chuyển nhượng cổ phần của công ty?"
Vương Thư kinh ngạc nhìn văn kiện trong tay, có chút kích động nói:
"Anh sao lại làm được..."
"Ha hả, đương nhiên là từ lấy trong tay của Trạch Tỉnh Đằng Nhị rồi!"
Tôi cười nói:
"Vốn tôi chưa tính tới chuyện tìm hắn gây phiền phức, nhưng mà hắn lại bắt cô, tôi thuận tiện bắt hắn ký một cái!"
"Anh phải mất bao nhiêu tiền?" Phản ứng đầu tiên của Vương Thư là ngày này chắc tốn không ít tiền, Trạch Tỉnh Đằng Nhị là người tham lợi như vậy, sao có thể tặng không được.
"Trên thực tế thì không mất một đồng nào."
Vì vậy tôi mới kể lại chuyện cho Vương Thư nghe, nhưng không nói chuyện mình dùng tinh thần lực, mà chỉ nói là hắn tương đối ngốc, không kiểm tra những lời của tôi nói.
Vương Thư tuy rằng kỳ quái việc Trạch Tỉnh Đằng Nhị lại xử sự như vậy, nhưng giấy chuyển nhượng ở trong tay rồi, nàng phải tin tưởng sự thật này. Hơn nữa nếu như tôi chỉ tìm lý do này, thì chắc chắn sẽ không có sơ hở như vậy.
"Cho dù như thế nào, tôi vẫn phải cám ơn anh!"
Vương Thư nói, nói xong thì đứng dậy, vái tôi một cái thật sâu.
Tôi cũng vội vàng đứng dậy, đưa hai tay đỡ lấy nàng.
Kết quả Vương Thư đang muốn cúi người, tôi lại giơ hai tay, lên không cẩn thận thoáng cái va chạm vào bộ ngực của nàng...
Cảm giác thật mềm mại, xem ra Vương Thư không có mặc áo ngực. Thế nhưng bộ ngực của nàng vẫn cao ngất, đúng là cực phẩm, tôi nhịn không được bóp hai cái.
Lần này lại tới phiên Vương Thư ngẩn ra! Hắn lại dám sờ mình... Hắn cố ý? ... Hắn thích mình, hay chỉ muốn khinh bạc mình? ... Hắn thay gia đình mình làm một việc trọng đại như vậy, có thể đưa ra yêu cầu gì không? ... Vậy thì mình có nên đáp ứng hắn hay không? Liên tiếp những câu hỏi tràn ngập trong đầu óc nhỏ bé của Vương Thư, làm cho nàng cứ ngẩn ngơ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sờ hai cái, nàng chẳng những không phản đối lại còn mừng rỡ, hai người cứ đứng nơi đó giằng co với nhau, cũng may là không khí ở Nhật Bản lúc nào cũng dâm mỹ, nên không ai để ý tới chúng tôi.
"Chuyện này... Xin lỗi..."
Tôi phản ứng đầu tiên, có chút xấu hổ nói. Tuy rằng bộ ngực của Vương Thư tương đối tốt, nhưng mà không phải bạn gái tôi, sờ người ta nhiều quá sẽ không tốt.
"Ách... Chuyện này... không sao đâu."
Vương Thư đỏ mặt nói.
Không sao đâu? ! Không sao đâu là có ý gì? Lẽ nào tôi có thể tiếp tục sờ sao? Chẳng nhẽ nha đầu này thích tôi?
Rồi loạn rồi, hoàn toàn rối loạn rồi! Kiếp trước tìm một bông hoa không được, mà kiếp này lại vô tâm góp liễu thành rừng!