Mà tôi thì chắc chắn phải mua hai cái, bởi vì tôi không thể nào thiên vị bên trọng bên khinh, mua cho Trần Vi Nhi lại không mua cho Triệu Nhan Nghiên.
Tôi thuyết phục hắn không có kết quả, không còn cách nào khác tôi đành gọi điện thoại cho chú Triệu, nói cho chú ấy biết tôi chuẩn bị mua cho con gái bảo bối của chú một cái dây chuyền, nhưng mà người bán hàng lại không bán.
Triệu Quân Sinh nghe như vậy thì hiểu, biết tôi đang mua dây chuyền ở tiệm của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, nên bảo tôi đưa điện thoại cho Lý quản lý, Lý quản lý mới nói được hai câu, mặt đã biến sắc, nhanh chóng vâng dạ.
Sau khi cúp điện thoại hắn hết sức hối hận nói:
"Lưu tiên sinh, tôi không biết ngài là con rể Triệu tổng, thật đắc tội rồi! Nếu ngài nói sớm, thì không cần phiền Triệu tổng nói, chỉ cần nói là tới thu lễ vật là được rồi!"
"Quên đi, ông cũng phải ăn cơm!"
Vừa nói, đưa một tấm thẻ vàng cho Lý quản lý.
Lý quản lý do dự một chút, rồi cũng nhận lấy thẻ vàng.
Tôi lại chọn thêm một cái nhẫn Kim Cương, hắc hắc, còn có việc khác để dùng!
Sau khi tôi ra khỏi siêu thị, thì thời gian đã qua đi 2 tiếng. Tư Đồ Lượng lúc này đang quát lên như sớm, nhưng tôi lại còn mua thêm một que kem, ăn xong mới đi tới trước mặt Tư Đồ Lượng, làm bộ kinh ngạc nói:
"Ai Nha, đây không phải là bạn học Tư Đồ hay sao?, tại sao lại đứng chỗ này? Khói xe nhiều như vậy, sẽ phả vào người bạn đấy, mà có phả cũng không sao, quan trọng đừng có nhiễm vào người vị mỹ nữ bên cạnh là được rồi! Nàng là đối tượng thầm mến của tôi trước kia đó!"
Vu Đình nghe thấy tôi nói như vậy, mặt phấn đỏ lên. Tư Đồ Lượng tất nhiên là không thoải mái rối, vốn hắn đứng đây 2 tiếng đồng hồ, trong bụng đã sôi lên, giờ thấy tôi nói như vậy, thì giận tới mức bốc khói.
"Mày muốn chết như thế nào?"
Tư Đồ Lượng mặt lạnh hỏi.
"Mày có thể cho tao chết như thế nào?"
Tôi tò mò hỏi.
"Tao có thể chỉnh mày đến chết, cũng không có ai dám truy cứu trách nhiệm của tao, mày có tin không?"
Tư Đồ Lượng nhìn tôi uy hiếp nói.
"Vậy mày chỉnh tao tới chết đi."
Tôi cười hì hì nói.
Tư Đồ Lượng nghe xong thiếu chút nữa hộc máu, thấy tôi âm thầm khiêu khích, Tư Đồ Lượng càng thêm tức giận, hắn không nhịn được nữa, vung quyền đấm tới.
"Đừng mà!"
Vu Đình cả kinh kêu lên, chạy tới chắn trước người của tôi, dùng giọng cầu xin nhìn Tư Đồ Lượng nói:
"Xin anh, đừng có gây chuyện nữa!"
"Tiểu Đình, em tránh ra! Chuyện này không cần em quan tâm!"
Tư Đồ Lượng vung tay lên nói.
Bỗng nhiên, tôi muốn xem Vu Đình ứng phó với tình huống này như thế nào.
Đôi lúc, tình yêu đầu cũng có thể quên, tôi mặc dù vẫn nhớ nàng, nhưng không biết nàng còn coi đó là một tình yêu hay không.
Trong lòng tôi thầm nghĩ ra một kế, nhìn Vu Đình nói:
"Vu Đình, cậu tránh ra một chút, để tôi đối phó hắn, lúc quân huấn, ngay cả huấn luyện viên cũng không đấu lại tôi !"
"Không giống vậy đâu!"
Vu Đình gấp gáp dậm chân nói:
"Anh... Anh ấy biết võ công!"
Tư Đồ Lượng nghe thấy Vu Đình nói như vậy, có chút âm hiểm nhìn Vu Đình một cái nói:
"Khi nam nhân nói chuyện, nữ nhân đừng có xen miệng vào!"
Nếu như Vu Đình đem chuyện này nói cho người khác, người ta chắc chắn nghĩ Vu Đình là nói chuyện giật gân, biết võ công? Có phải là cổ đại đâu?!
Vu Đình bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, đứng qua một bên, nhẹ giọng nói:
"Cẩn thận."
Cũng không biết là nàng nói với Tư Đồ Lượng hay là nói với tôi.
Tư Đồ Lượng thấy Vu Đình không gây phiền toái nữa, thì trong lòng định giáo huấn cho tôi một lần thật đau. Ở trong lòng hắn, cũng không còn nhận định tôi là một người đơn giản, nhưng lại cho rằng, tôi là một trong những người ái mộ Vu Đình.
Tư Đồ Lượng cũng biết trong thời kỳ quân huấn tôi rất uy phong, cho nên cũng không dám khinh thường, sử dụng ngay công pháp tổ truyền của gia tộc.
Đối với công kích của hắn, tôi cũng không phản kháng, mà lại giả bộ thống khổ.
Tiếp theo là Tư Đồ Lượng đánh tôi một trận nên thân.
Cảm giác bị đánh đúng là chán ngắt, không biết nha đầu Tô Dĩnh Tư kia mỗi ngày đều đóng phim, thì sẽ có cảm giác thế nào.
Cuối cùng, tôi "không chống đỡ được nữa" nằm ngã lăn ra đất. Tư Đồ Lượng đắc ý chỉ vào người của tôi nói:
"Thấy chưa, đây là sự chênh lệch, nếu như mày còn ở trước mặt tao khua chân múa tay, tao sẽ làm mày biến mất trên trái đất!"
"Tư Đồ ca, chúng ta mua đưa hắn tới bệnh viên đi, hắn như thế này..."
Vu Đình thấy tôi thương tích đầy mình, có chút lo lắng hỏi.
"Hừ! để cho hắn tự sinh tự diệt đi!"
Tư Đồ Lượng hừ lạnh nói:
"Đi thôi Tiểu Đình, chúng tôi đánh xe trở về, không nên ở đây nữa, đánh xong tiểu tử này, làm cho lòng anh thoải mái hơn không ít!"
"Tại sao anh có thể như vậy được chứ?!"
Vu Đình rốt cục không nhịn được nữa, nhìn Tư Đồ Lượng quát:
"Anh đã thay đổi rồi. Anh khác hoàn toàn với Tư Đồ ca ca trước khi mà em biết!"
"Hừ, không giống thì như thế nào? Chỉ vì anh quá mềm yếu, cho nên mới để cho đại ca đoạt trước những chuyện trong gia tộc!"
Tư Đồ Lượng khinh thường nói:
"Tiểu Đình, em chẳng phải có một đoạn thời gian với tiểu tử này hay sao? Em đừng cho anh là người ngu, các người có chuyện mờ ám, đừng cho là tôi không biết!"
"Em..."
Vu Đình không nghĩ tới lại bị hắn phát hiện, khuôn mặt đỏ lên.
"Anh nói cho em biết, em đừng ôm hi vọng hão huyền, cha em đã giao em cho anh, hàm ý trong chuyện này, em rõ nhất! Nếu không phải Tư Đồ gia chúng tôi bảo vệ cha em, thì cừu nhân đã sớm tìm tới cửa rồi!"
Lòng tự ái của Tư Đồ Lượng đã được lấp đầy, nên cũng không cần phải giấu diếm, nói thẳng ra sự tình.
"Anh... Anh không phải là cùng tiểu thư Lưu gia..."
Vu Đình mặc dù biết đây là sự thật, nhưng vẫn còn ôm một chút hi vọng.
"Hừ, Con đàn bà kia hay sao! Cho dù kết hôn thì mang lại chỗ tốt gì cho anh, anh với nàng chỉ là thông hôn gia tộc, lấy được tài sản Lưu gia, anh sẽ từ từ dạy dỗ nàng! Còn em, anh thực lòng coi em là bạn gái anh! Từ nhỏ anh đã thích em, chẳng lẽ em không rõ hay sao?"
Tư Đồ Lượng đem mọi chuyện nói thẳng ra.
"Em..vẫn chỉ coi anh là ca ca của mình..."
Vu Đình nhỏ giọng giải thích.
"Ca ca? Ha ha! Trước kia anh quá quan tâm tới suy nghĩ của em, nên hôm nay mới thế này! Hừ hừ, cha anh đã nói rồi, có câu làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, hôm nay anh nói cho em biết, anh đã chọn em!"
Tư Đồ Lượng gầm lên hét lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tôi nghe vậy âm thầm buồn cười, loại điểu nhân này đánh tôi được một trận, thì cho rằng mình vô địch thiên hạ, lòng tự tin lại có thể bành trướng tới mức này ư?.
Vu Đình nghe xong cắn răng, dứt khoát xoay người lại, ôm lấy tôi, mang tôi đi về phía cửa bãi đỗ xe.
Tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã hiểu, nhất định là nàng cũng học võ công tâm pháp, cho nên tôi mới có thể bị nàng ôm vào trong lòng ngực.
Xem ra nha đầu này đối với tôi cũng có tình nghĩa, nhưng tôi hình như lại có chút xấu xa? Nằm trên đất để được người khác đồng tình?