Mục lục
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Diệp Tử, cháu thật đáng yêu, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi làm ra vẻ vô tình hỏi.
"Ba tuổi… không đúng, mẹ cháu nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(không có chuyện gì mà ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là trộm cắp)! Cháu không nói cho chú biết cháu bao nhiêu tuổi!"
(Phạm Nhân: dẹt khị! Ngu mà khoái hành văn, rõ ràng thằng nhóc này nói nó 3 tuổi thé mà câu cuối cùng lại nói "cháu không nói cho chú biết!" vãi hết cả hàng. Đúng là ku lít. =)) ta quả thực là khâm phục bác Ngư Nhân Nhị Đại. không biết khi nào thì ta mới có được cái đẳng cấp viết truyện như bác í đây?)
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu đi, nhãn thần của Tiểu Diệp Tử chuyển từ lễ phép sang cảnh giác, nói:
"Được rồi, chú kỳ quái, có phải là chú muốn theo đuổi mẹ cháu, nên mới làm quen với cháu phải không?"
Vô sự hiến ân cần? Chú kỳ quái? Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Diệp Tử ở trước mắt! Đây là đứa trẻ ba tuổi sao? Tại sao lại như người trưởng thành vậy, hay là đứa nhóc này cũng được trọng sinh?
Ba tuổi, vậy thì vừa vặn với khoảng thời gian mà Diệp Tiêu Tiêu rời bỏ tôi đi, nghĩ đến chuyện Diệp Tiêu Tiêu rời xa tôi, đã gã cho người khác, thì trong lòng tôi quặn đau.
"Chú sao có thể xấu như vậy, cháu xem, mẹ của cháu và chú quen thân như vậy!" Tôi xấu hổ cười nói.
"Không biết!" Tiểu Diệp Tử liếc mắt nhìn tôi nói:
"Nhưng mà chú rất đẹp trai, hơn nhiều so với tên mập mạp đang theo đuổi mẹ cháu! Nếu chú muốn theo đuổi mẹ cháu, thì cháu có thể cung cấp một số tin tức!"
"Chú tại sao lại theo đuổi mẹ cháu cơ chứ..."
Tôi mới nói được một nữa thì đột nhiên dừng lại, lẽ nào Diệp Tiêu Tiêu đã li hôn với chồng nàng? Không thì tại sao đứa nhỏ này lại cứ mở miệng là bảo tôi theo đuổi Diệp Tiêu Tiêu?
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng hỏi:
"Tiểu Diệp Tử, cha của cháu đâu?"
"Cha của cháu…"
Tiểu Diệp Tử đột nhiên nhíu mày, thần sắc có chút buồn bã nói:
"Cháu không có cha.."
"Không có cha? Sao có thể như vậy? Em bé nào mà chẳng có cha?"
Tôi sửng sốt, trong lòng mơ hồ nghĩ, hình như có chuyện gì đó không đúng.
Tiểu Diệp Tử gật đầu, có chút đau thương nói: "Cháu từ nhỏ còn chưa gặp cha của mình… cháu có hỏi mẹ cháu, thì mẹ cháu nói là, cha cháu là một tên bại hoại, không cần mẹ con cháu nữa… Ô ô… Cháu thấy các bạn cháu đều có cha mẹ, trong khi cháu chỉ có mẹ, cháu rất hâm mộ họ…"
Nói xong Tiểu Diệp Tử khóc lớn, hoàn toàn quên mất cái câu "vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" của mình.
Trẻ con cũng vẫn chỉ là trẻ con, Diệp Tiêu Tiêu chắc sợ con mình bị người khác lừa, nên mới dặn Tiểu Diệp Tử như vậy.
"Tiểu Diệp Tử, tại sao cháu nói cha cháu không cần cháu?"
tôi nghe Tiểu Diệp Tử nói xong, trong lòng vô cùng căng thẳng!
Ba tuổi! Từ nhỏ chưa gặp cha! Hai tin tức này làm trong đầu tôi xuất hiện một ý niệm điên cuồng.
Tiểu Diệp Tử chính là con tôi.
Từ lần kết hợp giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu kia, thì thời gian cũng vừa tròn 3 năm! Nếu như Tiểu Diệp Tử ba tuổi thì vô cùng ăn khớp với sự kiện này.
Bây giờ nghĩ lại, tại sao Diệp Tiêu Tiêu vừa rời khỏi tôi đã đi lấy chồng cơ chứ?
Nhưng chuyện trọng yếu nhất là, Tiểu Diệp Tử nói, nó không có cha! Tại sao Diệp Tiêu Tiêu lại hận tôi như vậy, có phải là đang trách tôi là một nam nhân không có trách nhiệm hay không?
Hơn nữa lúc nãy, Diệp Tiêu Tiêu có nói chồng của nàng hiện giờ rất là bận rộn, bây giờ mới nhận ra, lúc đó thật ra nàng chỉ nói cho có lệ mà thôi.
Với lại khi đó, Tiểu Diệp Tử đang muốn nói chuyện về cha của nó, thì Diệp Tiêu Tiêu lại cắt ngang, tôi càng nghĩ càng khả nghi.
"Tiểu Diệp Tử, cháu tên gì? Lưu Diệp hay là Diệp Diệp?"
Nghĩ tới đây tôi cười ha hả, vô cùng thương yêu nhìn Tiểu Diệp Tử.
"Diệp Diệp? sao khó gọi như vậy! cháu đương nhiên tên là Lưu Diệp"
Tiểu Diệp Tử thấy tôi hỏi như vậy, đâu còn kịp cảnh giác, nhưng mà vừa mới nói xong thì lập tức nghi ngờ:
"tại sao chú biết tên cháu là Lưu Diệp? Cháu đâu có nói với nói với chú?"
Quả nhiên! Tuyệt đối! khẳng định! Trăm phần trăm! Từ khi có chuyện của Lưu Hương, tôi đã tin trên thế giới có chuyện trùng hợp! Huống hồ, các loại chứng cứ đều cho thấy Tiểu Diệp Tử chính là con tôi.
Con! Ha ha, tôi cuối cùng thì cũng đã có con rồi! Tôi được làm cha rồi! Cuối cùng thì cũng đã có thể hoàn thành lời dặn của cha mẹ tôi rồi!
Quả thực là lãi lớn, đi ăn KFC, không chỉ tìm được lão bà, mà còn tìm được cả con trai của mình.
"Chú đương nhiên là biết!"
Tôi cố gắng kìm chế tâm trạng vui mừng nói.
"Thật sao?"
Tiểu Diệp Tử có chút hứng thú nhìn tôi nói:
"Lẽ nào chú chính là thần tiên mà người ta hay nói!"
Thần tiên? Tôi cười ha hả, xem ra nó xem hoạt hình hơi nhiều! Nhưng mà con mình, khen mình là thần tiên thì đây chính là chuyện đắc ý nhất!
Vì vậy tôi nói:
"Thần tiên thì không phải, nhưng chú biết một chút pháp thuật."
"Pháp thuật?"
Tiểu Diệp Tử mở to hai mắt nhìn, vui vẻ nói.
"Vậy chú có thể biểu diễn cho cháu xem có được không?"
Nếu đổi lại là người khác, tôi sẽ không làm mấy trò xiếc như thế này! Thế nhưng từ khi tôi biết đây là con trai của tôi, trong mắt tôi chỉ còn lại sự sủng ái đối với nó, cho dù nó có yêu cầu gì tôi cũng gật đầu đáp ứng. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Được chứ! Tiểu Diệp Tử, cháu có muốn cái cốc này hóa băng không. Trời đang nóng như vậy, bây giờ nó hóa băng, thì uống mát vô cùng!"
Tôi nhìn xung quanh, rồi chỉ vào cái cốc mà Tiểu Diệp Tử đang ăn, vui vẻ hỏi:
"Ai nha, có chứ, cháu muốn nó đóng băng, lúc nãy mẹ cháu gọi thêm đá rồi, nhưng mà chú biểu diễn pháp thuật cho cháu xem đi."
Tiểu Diệp Tử vẫn hứa mãi không quên chuyện tôi hứa làm pháp thuật cho nó xem.
"Chuyện nhỏ như vậy, làm phiền mẹ cháu làm gì! Cháu nhìn kỹ nhé, chú sẽ làm cho nó hóa băng!"
Nói xong, tôi cầm lấy cái cốc.
Tiểu Diệp Tử nhìn chằm chằm vào cái cốc, nước trong cốc nhanh chóng ngưng kết, hình thành những phiến băng nhỏ.
"Thế nào? Tiểu Diệp Tử, cháu uống thử xem, coi có phải băng hay không?" Lúc này tôi mới buông tay đưa cho nó.
"WOa! Là thật!"
Tiểu Diệp Tử kinh ngạc há to miệng:
"Chú thật là lợi hại, chú có thể dạy cho cháu hay không?"
Tôi đang muốn mở miệng đáp ứng, thì một diệu kế đột nhiên xuất hiện, vì vậy tôi vô cùng nghiêm túc nói:
"Tiểu Diệp Tử , lúc bình thường cháu xem TV, nên cũng biết, đây chính là độc môn gia truyền, chỉ truyền nam, không truyền nữ, chỉ truyền cho con cháu, không truyền cho người ngoài. Cháu không phải là con chú, chú dạy cho cháu thì danh không chính, ngôn không thuận, nếu để cho cha chú biết, thì nhất định sẽ trách chú."
"Như vậy sao…" Tiểu Diệp Tử có chút thất vọng.
"Nhưng mà không sao, chú có một biện pháp tốt!" Tôi tiếp tục dụ dỗ nó.
"Có biện pháp gì tốt?" Tiểu Diệp Tử nhãn tình sáng lên.
"Chú có thể nhận cháu làm con! Con nuôi cũng được, như vậy thì chú có thể dạy cho cháu!" Tôi nghĩ hình như mình giống một tên lừa gạt quá.
"A? Được… không được… nói tới lúc này, thì chú đúng là có chủ ý với mẹ cháu!"
Tiểu Diệp Tử bổng nhiên trở nên thong minh nói:
"Nhưng mà chú đối với cháu rất tốt, cháu có thể giúp chú! Yên tâm đi, cháu rất thích chú. Chú khác hẳn với những người theo đuổi mẹ cháu, bọn họ tuy rằng lấy lòng cháu, thế nhưng cháu cảm giác được, bọ họ không thích cháu. Nhưng chú lại khác, trong mắt chú nhìn cháu, tràn ngập sự yêu thương… Loại cảm giác này rất thích, giống như là một người cha đang nhìn con vậy!."
Tôi đổ mồ hôi! Đúng là trẻ nhỏ thì mẫn cảm, hiện giờ thì có thể thực hiện được kế hoạch của mình rồi!
"Tiểu Diệp Tử, nói như vậy cháu đồng ý gọi chú là cha?" Tôi vui vẻ hỏi.
"Đúng vậy, nhưng không biết mẹ cháu có đồng ý hay không? Hiện tại nghĩ tới lúc chú nhìn mẹ cháu, trông rất nguy hiểm." Tiểu Diệp Tử nghẹo đầu suy nghĩ một chút nói.
Thái độ nguy hiểm? Ha hả, trẻ con đúng là không cách nào hiểu được người lớn
Diệp Tiêu Tiêu càng mất tự nhiên với tôi, điều đó chứng tỏ, trong lòng nàng có tôi, nếu như có một người bạn nào nhìn nhau như vậy, thì mới quả thực nguy hiểm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK