Mục lục
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Việc này có là gì, Lưu tổng giám và Sở tổng là bạn học cùng địa học, quan hệ đương nhiên phải tốt!"
Giám đốc nghiên cứu nói.
"Hừ, không so đo với một con mọt sách như ông! Dù sao tôi cũng cảm thấy thân phận của Lưu tổng giám không đơn giản!"
Dương Mân giơ giơ quả đấm bất mãn nói.
"Mân Mân, cô sao lại quan tâm tới Lưu tổng giám như vậy, có phải có tình cảm gì không?"
Giám đốc quản lý thị trường là người nhiều tuổi nhất, Dương Mân chỉ bằng tuổi con gái hắn, nên hắn mới dám mở miệng trêu đùa. Những câu này không ai dám mở miệng nói, vì họ đều thầm mến cố giám đốc nhân sự này.
"Đúng thì sao nào! Tôi quyết định, coi Lưu tổng giám là mục tiêu theo đuổi! Hừ hừ!"
Dương Mân nửa thật nửa đùa nói.
Mọi người nghe vậy, thì ha hả cười to. Mà Giám đốc đầu tư nghe xong sắc mặt xanh mắt, chua xót nói:
"Lưu Tổng giám không có thực quyền, chỉ sống bằng đồng lương, hắn có thể nuôi được cô hay sao?"
Giám đốc đầu tư Lý Hiểu Cương là một người không tồi, tốt nghiệp đại học Tài chính, mới 30 tuổi đã lên làm giám đốc đầu tư, hiệu quả công việc cực cao, tiền lương trong tập đoàn có thể so sánh với cả Sở Cao.
"Hừ, bổn giám đốc như vậy đã sao, hơn nữa Lưu tổng giám đẹp trai, phong độ như vậy, không có tiền thì sao nào, coi như... cứ coi như bổn giám đốc nuôi là được rồi!"
Dương Mân nói xong câu đó khuôn mặt cũng đỏ hồng lên.
Ý của nàng cũng không phải như vậy, nhưng vì tranh cãi cùng giám đốc đầu tư, nên mới nói như thế. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Ha ha ha!"
Giám đốc thị trường dẫn đầu cười ầm lên, các giám đốc khác cũng nở nụ cười. Chỉ có Lý Hiểu cương trong lòng xem thường, Lưu Tổng giám có là cái gì, chỉ ý vào quan hệ với Sở tổng mà thôi!
... ... ... ...
"Tại sao lại là cô!"
Tôi nhìn Mạnh Thanh Thanh hay tay bị vắt chéo ra sau lưng, vẻ mặt cổ quái nói.
Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy tôi, lập tức không lo lắng nữa, nhìn chằm chằm tôi nói:
"Mau bảo bọn họ thả tôi ra!"
"Các người thả nàng ra đi."
Tôi nhìn bảo vệ bắt nàng nói.
"Nhưng mà, Lưu tổng giám, nàng..."
Nhân viên an ninh kia còn muốn nói điều gì đó.
Sở Cao nghe thấy vậy thì phất phất tay nói:
"Cứ làm theo ý của Lưu tổng giám đi."
Nhân viên an ninh lúc này mới buông Mạnh Thanh Thanh ra, nàng nói:
"Anh thấy bọn họ đấy, đây là ý gì vậy!"
"Có ý gì?"
Tôi bị Mạnh Thanh Thanh làm cho phì cười, tới ăn trộm tài liệu, lại còn hỏi người ta có ý gì.
"Tại sao họ lại bắt tôi?"
Mạnh Thanh Thanh vô tội nói.
Trời ạ, nếu như tôi không biết trước tình hình, thì còn bị nàng lừa mất! Nhìn đôi mắt trong sáng của Mạnh Thanh Thanh, lại càng làm tôi mê mẩn, dục hỏa cũng bùng lên, cái đêm phong tình ấy, ai!
Tôi có một cảm giác nói không nên lời với Mạnh Thanh Thanh, Hổ thẹn? Yêu thích? Hay là có cảm giác điên cuồng?
"Cô đánh cắp tài liệu cơ mật của tập đoàn, nên chúng tôi đương nhiên phát bắt cô rồi!"
Đội trưởng đội bảo vệ nói.
"Tại sao anh biết tôi đánh cắp? Con mắt nào của anh thấy tôi đánh cắp!"
Mạnh Thanh Thanh hừ nói.
"Cô, chính mắt tôi nhìn thấy!" Đội trưởng đội bảo vệ tương đối thành thực, nhất thời sốt ruột nói.
"Vậy anh có chứng cứ gì không? Vu khống, anh nói anh nhìn thấy! nhưng trước tòa án không có chứng cứ thì không thể định tội!" Mạnh Thanh Thanh khinh thường nói.
"Tôi,... Chứng cứ bị cô giấu đi rồi!"
Đội trưởng đội bảo vệ vội la lên.
"Giấu? Giấu ở chỗ nào?"
Mạnh Thanh Thanh không thèm để ý chút nào nói.
"Giấu... Giấu ở bên trong ngực của cô!"
Đội trưởng đội bảo vệ chỉ vào Mạnh Thanh Thanh kêu lên.
"Anh, thật thô tục!"
Mạnh Thanh Thanh nghe vậy, đỏ mặt phì nói:
"Hừ. Có bản lĩnh anh tới tìm đi, cẩn thận bổn tiểu thư kiện anh tội sàm sỡ!"
"Cô... Tôi..."
Đội trưởng đội bảo vệ nhất thời không nói gì. Chỉ dùng vẻ mặt đau khổ nhìn tôi và Sở Cao nói:
"Sở tổng, Lưu tổng giám, làm sao bây giờ."
Sở Cao lúc này cũng nhận ra Mạnh Thanh Thanh, chính là nữ nhân mà tôi nhường trong buổi đấu giá. Trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này khẳng định có quan hệ với tôi, nên hắn không nói gì, chỉ nhìn về phía tôi.
Tôi thở dài, xem ra tôi phải ra tay rồi. Nhưng mà, Mạnh Thanh Thanh bảo tôi tìm, tôi sẽ không khách khí. Hắc hắc. Tôi xấu xa cười, đi về phía trước.
Không đợi Mạnh Thanh Thanh kịp phản ứng, tôi dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, thò tay vào trong ngực của Mạnh Thanh Thanh.
A? Thật co dãn? Tìm được rồi!
Nhưng mà tôi cũng không lấy ra vội, mà thuận thế trở tay, bóp thêm vài cái.
Hắc hắc, cảm giác thật sự rất tốt, đêm đó uống nhiều quá, sau khi tỉnh thì không nhớ cảm giác gì, lúc này mới thấy là nó thực sự quá mềm mại!
Mạnh Thanh Thanh bị tôi sờ vào, lập tức ngẩn ngơ. Nếu như đổi thành một người khác làm những chuyện ... này, nàng nhất định sẽ ra tay giáo huấn, mà cao nhất là liều mạng chống lại.
Nhưng mà bây giờ, Mạnh Thanh Thanh lại ngây ngốc đứng im tùy ý người ta khinh bạc mình. Giống như người ta nói, sức miễn dịch của con gái rất thấp đối với người đàn ông đầu tiên của đời mình.
Sau một lúc, Mạnh Thanh Thanh mới kịp phản ứng, nhưng cũng không làm loạn gì, chỉ tàn bạo nhìn tôi nói:
"Sờ đủ chưa!"
"Ách..."
Tôi lúc này mới xấu hổ rút tay từ trong ngực Mạnh Thanh Thanh ra, thuận tiện đem cái đĩa ra ngoài. Sau đó thoải mái giải thích:
"Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tôi chỉ tìm lại tư liệu của tập đoàn mà thôi!"
Tôi nói nửa ngày, không thấy ai trả lời trong lòng buồn bực, thì lại nghe Mạnh Thanh Thanh phì cười, chỉ chỉ vào phía sau của tôi.
Tôi vừa quay đầu lại, mới phát hiện, hóa ra trong phòng này chỉ có tôi và Mạnh Thanh Thanh. Sau đó tôi mới biết được, hóa ra những người ở đây đều bị Sở Cao dùng ánh mắt đuổi ra hết rồi.
"Vậy thì cô giải thích thế nào về cái này."
Tôi cầm cái đĩa trong tay bắt đầu nói sang chuyện khác.
Mạnh Thanh Thanh liếc mắt nhìn cái đĩa trong tay tôi, dùng ánh mắt mê người nhìn tôi, nói:
"Anh đã làm tôi như vậy rồi, lấy chút tài liệu thì thế nào, có bản lĩnh đem tôi nộp cho cảnh sát đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK