Đầu bếp hỏi.
"Tôi là nhân viên của Tập đoàn Thế Kỷ Mới, lần đầu tiên ăn ở chỗ này..."
Tôi giải thích.
"Vậy anh có thể tới công ty làm thẻ, ở chỗ này chúng tôi không thu tiền mặt."
Đầu bếp lắc đầu nói.
Làm thẻ? Chờ tôi làm thẻ xong, thì căng tin đã đóng cửa từ lâu rồi!
"Làm sao vậy, Lưu tổng giám?"
Một giọng nữ êm tai truyền tới, tôi xoay người nhìn lại, đây chẳng phải là Dương Mân hay sao!
"Ách... Tôi không có thẻ cơm."
Tôi xấu hổ cười cười.
"A, như vậy sao! Vậy thì tôi mời khách!"
Dương Mân lấy thẻ cơm của mình, vạch lên máy một cái.
Đầu bếp giúp tôi lấy một suất Ma Lạt Thăng, sau đó tôi mua thêm 2 cái bánh nướng, tất cả đều là tiền của Dương Mân.
Mà Dương Mân mua một suất cơm sườn lợn, không nghĩ tới, vóc người nàng đẹp như vậy, nhưng lại ăn nhiều đến thế.
"Xấu hổ quá, để cô phải tốn kém rồi."
Tôi hướng về Dương Mân nói. Một đại nam nhân mà để một nữ nhân trả tiền, thì đúng là có chút không thoải mái.
"Ha ha, chỉ có 10 đồng, tốn kém cái gì."
Dương Mân cười nói.
"Vậy hôm nào tôi mời cô ăn cơm."
Tôi thuận miệng hướng về Dương Mân nói.
"Được! Vậy chúng ta một lời đã định rồi nhé!"
Dương Mân vội vàng tiếp lời nói.
"Ừ, còn sợ tôi quỵt nợ phải không!"
Tôi đáp ứng nói.
Tôi và Dương Mân bưng cơm, tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Tôi ăn một thìa Ma Lạt Thăng, không phải đồ ăn của nhà Trần Vi Nhi, tôi không khỏi nhíu mày.
"Thế nào, Lưu đại tổng giám, không ăn được hay sao?"
Dương Mân thấy tôi nhíu, liền hỏi.
"Ngoài giờ làm không nên gọi tôi là Lưu tổng giám, gọi Lưu Lỗi là được rồi."
Tôi nói:
"Không ngon bằng quê tôi làm."
"Được, vậy thì tôi gọi anh là Lưu Lỗi!"
Dương Mân gật đầu nói:
"Quê anh ở đâu?"
"Tôi là người ở thành phố Tân Giang, tỉnh Tùng Giang."
Tôi nói.
"Tỉnh Tân Giang? Nơi đó cũng làm được Ma Lạt Thăng hay sao!"
Dương Mân kỳ quái nói.
"Đúng vậy, tôi có một người bạn mở cửa hàng cơm Tứ Xuyên ở đó, hương vị chính tông."
Tôi nói.
"Bạn gì?"
Dương Mân bị thấy tôi nói như vậy thì sắc mặt trong nháy biến hóa.
"Ha hả, là một bạn cùng học."
Tôi nghĩ không cần phải nói với nàng những chuyện này.
"Bạn nữ?"
Dương Mân mở trừng hai mắt.
"Ừ."
Tôi vô ý thức gật đầu.
"Ha ha, quả nhiên có chuyện! Là bạn gái của anh?"
Dương Mân hỏi.
"Hỏi như vậy làm gì, lẽ nào cô muốn điều tra hộ khẩu của tôi phải không!"
Tôi chỉ vào trán của Dương Mân nói:
"Mau ăn cơm đi!"
"Ai nha! Đừng có dí vào trán của người ta, người ta không phải là trẻ con!"
Dương Mân cố ý xoa xoa cái trán nói.
Quả nhiên Dương Mân yên tĩnh được một lúc. Nhưng mà không được bao lâu, lại mở miệng nói chuyện:
"Lưu Lỗi, có ngày nếu anh gặp người xinh đẹp hơn bạn gái của anh, anh sẽ làm sao?"
"Tới lúc này tôi còn chưa gặp tình huống đó." T
ôi không muốn cùng Dương Mân dây dưa cái chủ đề này, nên đáp.
"Tôi nói là nếu như, nếu như!"
Dương Mân có chút mất hứng, dù sao mình cũng là một mỹ nữ, ngụ ý của mình muốn hỏi xem bạn gái của hắn có đẹp hay không!
"Nếu như thì nói làm gì."
Tôi đáp.
"Vậy anh có cùng bạn gái anh chia tay không?"
Dương Mân tiếp tục hỏi.
"Cô thực là, đây là vấn đề riêng tư!"
Tôi cả giận nói:
"Nếu như tôi hỏi cô, nếu như cô không có bạn trai, vậy gặp một người không quen có thể hôn người ta không, cô trả lời như thế nào!"
"Hừ, không nói thì thôi, người ta chỉ hiếu kỳ!"
Dương Mân nhìn tôi thè lưỡi nói:
"Anh muốn hỏi cái gì, tôi đều nói cho anh biết!"
"Quên đi. Tôi không có hứng thú tìm hiểu cuộc sống riêng tư của người khác, cô cũng không là bạn gái của tôi. Tôi hỏi để làm gì!"
Ma Lạt Thăng đã nguội, vậy mà nha đầu này vẫn còn nói liên mồm.
Dương Mân ủy khuất nhìn tôi liếc mắt, cúi đầu ăn cơm. Trong lòng nàng phát thệ, sớm muộn gì cũng có ngày tôi cho anh biết tay!
Lúc này, cách chúng tôi không xa có mấy người không phải trong tập đoàn, đang thì thầm to nhỏ
"Đây không phải là Dương Mân của Tập đoàn Thế Kỷ Mới hay sao? Nam nhân ngồi cùng nàng kia là ai?"
"Đúng vậy, ngày hôm nay Dương Mân sao lại ngồi ăn cơm cùng với con trai cơ chứ?"
"Ai biết được, có lẽ là khách hàng của nàng."
"Có thể mời khách hàng ăn cơm ở căng tin của cao ốc này hay sao!"
"Cũng đúng, có lẽ là bạn trai của nàng cũng không chừng!"
"Ai, xem ra tôi không có hy vọng rồi!"
"Nam nhân kia thực sự là đẹp trai, cậu đừng có mơ mộng nữa!"
"... ..."
Tôi thật không nghĩ tới, Dương Mân lại là tiêu điểm của cao ốc này! Dương Mân hiển nhiên nghe được hai người kia nói, đắc ý nhìn tôi liếc mắt, giống như đang thị uy, được ăn cơm với một đại mỹ nữ như tôi cũng là một vinh hạnh đó!
Tôi từ chối cho ý kiến cười cười, thỏa mãn lòng hư vinh của nàng một chút cũng không sao. Thế nhưng tôi lập tức hối hận! Bởi vì Dương Mân lại tiếp tục nói!
"Thế nào, có muốn một cơ hội theo đuổi tôi hay không?"
Dương Mân nhíu lông mày nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Không, tôi sợ lão bà của tôi bóp chết."
Tôi cho rằng Dương Mân đang nói đùa với tôi.
"Lão bà của anh không hung dữ như vậy chứ?"
Dương Mân làm ra biểu tình hơi sợ.
"Đương nhiên, có thể hủy dung mạo đó!"
Tôi cũng biểu hiện run sợ.
"Không thể nào, nếu như là tôi thì chắc chắn sẽ không." Dương Mân nói: "Nếu không thì anh bỏ nàng đi?"
"Dương Mân, đó là một vấn đề rất nghiêm túc." Tôi quyết định hù dọa một chút nàng.
"Vấn đề gì?" Dương Mân sửng sốt.
"Cô chuẩn bị làm vợ hai, hay là tình nhân của tôi?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Có ý gì?" Dương Mân sửng sốt.
"Ý của tôi chính là, tôi sẽ không chia tay với bạn gái của tôi, cô không buồn chán chứ."
Tôi ăn luôn cái bánh nướng nói.
"Ha ha, anh còn tưởng thật hay sao, tôi đùa với anh thôi, chẳng nhẽ tôi lại khoog tìm được bạn trai!"
Dương Mân không thèm để ý chút nào cười nói.
"Tôi cũng không nói đùa đâu, nhìn y phục, nhìn nước hoa trên người của tôi, có làm tình nhân của tôi, tôi cũng không nuôi nổi cô đâu!"
Tôi chỉ vào Dương Mân nói.
"Quỷ hẹp hòi."
Dương Mân ăn xong, bưng hai cái đĩa của tôi và nàng đặt lên chỗ để, sau đó cùng tôi ra khỏi căng tin.