"Đáng tiếc lđã phụ ý tốt của người ta , chúng ta mang về sau này cùng nhau dùng!" Tôi nói sau đó cầm cái hộp lên.
"Vậy thì không tốt lắm đâu?" Dương Mân thấy tôi còn cất món đồ không khỏi buồn cười.
"Cái gì mà không tốt. anh cầm đi. sau này phục vụ sinh vào kiểm tra thấy đã dùng hết thì bội phục anh chứ sao"
Quan hệ của tôi với Dương Mân đã được xác định. cho nên cùng trêu đùa nàng một chút.
"Bội phục anh? Vì sao?" Dương Mân kỳ quái hỏi.
"Bội phục anh mạnh mẽ, dùng hết cái một hộp!" Tôi ha ha cười nói.
"Đáng ghét. không đứng đắn!" Dương Mân phì phì nói.
"Tại sao anh lại không đứng đắn. không tin thì một đêm anh cũng dùng hết?" Tôi tiếp tục vô sỉ nói.
"Hừ."
Dương Mân hừ lạnh không trả lời nhưng trong lòng cũng đồng ý với tôi, bởi nếu tôi có nhiều lão bà như vậy, không mạnh mẽ thì ứng phó làm sao được?
"Được rồi, không nói chuyện này, em cất cái này đi!" Tôi đem hộp áo mưa nhò ném cho Dương Mân.
Dương Mân không muốn đón nhưng sau khi suy nghĩ lại nhận nó. Hiện tại quan hệ của tôi và nàng đã là tình lữ. biết đãu lửa gần rơm lâu ngày cùng bén. cho nên cầm cho chắc.
"Bày giờ nói chuyện bệnh tình của em đi, chúng ta phải bốc thuốc đúng bệnh." Tôi nói.
"Bệnh tình. anh thực sự có thể chữa bệnh cho em được?" Trên mặt Dương Mân hiện thần sắc cổ quái.
" A, đúng vậy, chỉều nay anh chẳng nói. trên người anh có một bí mật. Như vậy đi, anh nói cho em nghe trước, sau đó tìm cách chữa bệnh sau." Tôi nói.
Dương Mân ngồi im nghe tôi kể chuyện. thần tình tỉnh táo không nói câu nào.
"Trong một lần ngẫu nhiên, anh có loại năng lực không bình thường mà mọi người thường gọi nó là dị năng!" Tôi nói:
"Ví dụ như anh có thể làm cho thương thế của con người nhanh chóng hồi phục như cũ..." Tôi liệt kê một loạt cái kiểu chữa bệnh.
"Đương nhiên, còn có rất nhiều phương diện. ví dụ như Thuấn Di, phi hành trên không trung." Tôi nói.
"Dị năng? Thật hay giả?" Dương Mân đương nhiên là nghi ngờ những điều tôi nói. vì nàng chua thấy bao giờ.
"Đương nhiên là thật. không tin em thử xem." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Dương Mân. cùng nàng phiêu phù trong không trung.
"A!"
Dương Mân kinh ngạc kêu lèn:
"Em không phải đang nằm mơ đó chứ? Sao lại có thể bay trong không trung? Nhưng tại sao em lại chẳng có cảm giác mình không khỏe?"
"Đây là công hiệu của dị năng, có thể làm cho người ta bay trong không trung, đồng thời làm cho cơ thể con người trở nên cân đối." Tôi hạ mình xuống giường sau đó tiếp tục nói:
"Mà việc anh sẽ làm bây giờ. là dùng tinh thần lực chữa thị thương thế cho em!"
"Ý của anh là, em thực sự có thể sống?" Dương Mân hưng phấn nhìn tôi có thể không chết. vậy thì đại biểu là mình sẽ vĩnh viễn sống cùng anh ấy!
Tôi gật đầu vừa cười vừa nói: "Anh nhất định sẽ chữa cho em khỏi bệnh. đây là lời hứa của anh:
"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi?" Có hi vọng như vậy Dương Mân đương nhiên là sốt ruột.
"Cũng không cần phải nóng vội, để anh kiểm tra trước đã!" Tôi gật đầu nói: "Em cởi quần áo ra đi."
"Cởi quần áo?" Dương Mân sửng sốt đỏ mặt hỏi: "Không phải muốn kiểm tra sao? Cời quần áo làm gì?"
Tôi thấy Dương Mân như vậy biết là nàng hiểu lầm. nên vội nói: "Cởi quần áo để kiểm tra cho em!"
"Như vậy sao."
Dương Mân cởi áo ngoài ra. để lộ áo con và làn da trắng như tuyết.
Dương Mân thấy tôi nhìn chăm chú như vậy thì cáu giận: "Nhìn cái gì vậy, chẳng nhẽ em còn phải cởi nội y nữa ư?"
"Đúng!" Tôi vô ý thức nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"A?"
Dương Mân không nghĩ tới tôi lại có thể trả lời như vậy!
"Ách. chuyện này... Anh phải kiểm tra tim cho em. nên đương nhiên là phải cởi hết rồi!"
Tôi tự mình giải vây, kỳ thực với năng lực của tôi, thì cũng không cần Dương Mân phải cởi quần áo.
Sỡ dĩ tôi làm như vậy, là bởi vì Dương Mân là bạn gái của tôi, nhìn trước hay nhìn sau cũng vậy.
Dương Mân không nghi ngờ gì cả, đem áo con cởi ra!
Từ lúc nào tôi trở nên xấu xa như vậy? Hình như tôi có chút đê đẻ tiện thì phải? Nghĩ tôi đây, tôi lập tinh táo lại không ít nên vội vàng ngăn cản Dương Mân: "Không nên cởi. xin lỗi!"
"A?"
Dương Mân có chút kỳ quái nhìn tôi:
"Làm sao vậy? Hay là anh lại giận em không cởi từ trước?"
"Đương nhiên không phải..." Tôi cười khổ nói:
"Mà mục đích thực sự là, anh chỉ muốn nhìn thân thể của em một chút mà thôi..."
"Hay là anh không thể chữa được khi như thế này?" Dương Mân có chút kinh nghi bất định: "Có phải là anh..."
"Anh đương nhiên có thể trị bệnh cho em. ý anh nói là cho dù không cởi quẩn áo. anh cũng có thể trị bệnh cho em được..." Tôi đầnh phải nói sự thực!
Dương Mân nghe thấy tôi nói thì vậy. thì phi cười. mạnh dạn cởi nốt cái áo con xuống nói:
"Em còn muốn xem, anh có thể lấy lý do gì!"
"A!"
Tôi nhìn đôi thỏ ngọc rung động trước mắt. kinh ngạc nói không ra lời.
Dương Mân thấy tôi như vậy, thì khuôn mặt đỏ lẻn. thoáng cái đã chui vào trong chăn. dũng khí vừa nãy không biết đi đâu mất.
Tôi cười khổ lắc đầu. Dương Mân này thực là lúc nào to gan thì bất chấp. nhung khi xấu hổ thì lại chạv nhanh hơn sóc!
"Được rồi. Dương Mân. trước tiên chúng ta kiểm tra thân thể trước, những chuyện kia còn cả đời mà."
"Kiểm tra như thế nào?" Dương Mân thấy tôi nói chuyện nghiêm túc. thì thẩn sắc bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Anh cũng nói trước, là anh phải để tay lẻn ngực em, như vậy không tính là chỉếm tiện nghi của em nhé."
Tỏi cũng nói thực. vì phải để tay lên đó sử dụng tinh thần lực. cảm ứng xem trái tim của Dương Mân như thế nào.
"Hóa ra như là như vậy, đúng là anh muốn chỉếm tiện nghi rồi!" Dương Mân lại khôi phục tính to gan như lúc nãy, vừa cưỡi vừa nói
"Khụ khụ!"
Lúc này đến phiên tôi xấu hổ. sao tôi lại giống sắc lang như vậy chứ!
Tôi cố gắng kiềm chế bản thân tiến nhập vào trạng thái nghiêm túc. bây giờ là lúc khám bệnh cho Dương Mân. chứ không phải là lúc nghĩ lung tung.
Nhưng cho dù là như vậy, Dương Mân vẫn cứ cười cười. hình như đã coi tôi là sắc lang rồi!
Xem ra ở trước mặt nàng, hình tượng chính nhân quân tử của tôi đã bị vạch trần!
Khi tôi đặt tay lên ngực của Dương Mân thì nhắm hai mắt lại, sử dụng tinh thần lực kiểm tra thân thể Dương Mân một lần. rồi sau đó chuyển hướng chạy thẳng tới trái tim của nàng.
"Có cảm giác gì không?" Đây là lấn đầu tiên tôi sử dụng dị năng kiểm tra thân thể.. .nên không biết là có tác dụng phụ gì không.
"Không có cảm giác gì. anh đã kiểm tra xong rồi sao?" Dương Mân đỏ mặt lắc đầu. nàng vốn muốn nói, bị người khác lẩn đẩu tiên chạm vào thì cả người nóng ran.
Nhưng điều như vậy sao có thể nói ra được. nghĩ tới đây tim của Dương Mân đột nhiên đập gia tốc.
Tôi thấy trái tim của Dương Mân tự nhiên đập rộn ràng như vậy thì hoảng sợ, có chút khẩn trương hỏi:
"Tại sao trái tim em đập nhanh như vậy!"
Câu này làm cho Dương Mân xấu hở trong lòng thẩm nói: Tim em đập chẳng phải là do anh đặt tay lên ngực hay sao!