Tôi cắt ngang lời Dương Mân nói.
"Làm sao anh biết?"
Dương Mân không hiểu nói.
"Nghe giọng điệu này, thì bạn của cô chắc chắn là làm cảnh sát!"
Tôi nói:
"Chỉ nói chuyện của Trịnh Thiếu Bằng đi, chuyện khác tôi không quan tâm."
"Tôi chẳng phải là đang nói hay sao, vậy mà bị anh cắt ngang!"
Dương Mân nhíu mày bất mãn nói:
"Trịnh Thiếu Bằng 25 tuổi, tốt nghiệp đại học công nghiệp thành phố D, nhận chức vụ chuyển hàng hóa cho công ty hậu cần Phi Thông. Cái công ty Phi Thông này là công ty riêng của gia tộc, người thành lập là Trịnh Văn Hoa, cũng chính là cha ruột của Trịnh Thiếu Bằng, trong lúc đang làm ăn có án tích, gia tài cũng được hơn ngàn vạn."
Trong lúc làm ăn? Tôi lắc đầu, hậu cần chính là vận tải đường dài, kiếp trước thì tôi không hiểu ngành nghề này, nhưng kiếp này tôi hiểu rõ như lòng bàn tay.
Người lập loại công ty như thế này, nếu không có bối cảnh thì tuyệt đối không làm được.
Xem ra lần này Dương Mân tìm cho tôi một phiền phức rồi, cái tên Trịnh Hoa Văn này chẳng phải là người tốt đâu, xem ra Trịnh Thiếu Bằng đúng là khó đuổi rồi.
"Anh làm sao vậy?"
Dương Mân thấy tôi nhíu mày, hỏi:
"Anh không phải là nghe nói tên Trịnh Thiếu Bằng này có hơn ngàn vạn thì sợ hả?"
"Đương nhiên là không phải"
Thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra thân phận khác của Trịnh Thiếu Văn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Tôi thấy anh cũng không phải là người trọng tiền tài, ngay cả hơn 400 vạn mà cũng bỏ được, thì sao lại bận tâm tới chuyện này!"
Dương Mân nói.
"Tiểu thư, hắn đã từng có án tích, nếu như cha của Trịnh Thiếu Bằng là một lão đại, thì không chừng hai chúng ta đều bị chém.!"
Tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi nói như vậy cũng là báo cho Dương Mân biết một chút!
"Phỏng chừng mẹ tôi coi trọng hắn là vì nhà hắn có tiền!"
Dương Mân nói:
"Mẹ tôi là người ham hư vinh"
"Có khả năng như vậy, cứ để tới nhà cô, xem mẹ cô nói như thế nào"
Tôi gật đầu.
Dương Mân cũng không tính toán nữa, gia đình của nàng chừng 40m2, là một gia đình có tiền lương phổ thông.
Khi tôi vào nhà, Dương mẫu có chút không được tự nhiên, Dương phụ thì tìm cho tôi một đôi dép.
"Tiểu Lưu, trước tôi không biết cậu tới, nên không chuẩn bị cơm nước!"
Dương mẫu nhìn tôi nói.
Trên bàn cơm trong phòng đã bày trùng điệp món ăn, ít nhất chừng 10 người ăn cũng được, nói như vậy thì không muốn tôi ăn rồi!
Dương phụ thấy vậy, lập tức giải hòa nói:
"Đơn giản chỉ là một đôi đũa, một cái bát, có gì mà ngại chuyện này!"
Nói xong đi xuống bếp lấy bát đũa.
Dương Mân thở phì phò, ngồi bên cạnh bàn, không nói lời nào.
"Tiểu Trịnh, cháu ngồi bên Dương Mân đi!"
Dương mẫu chỉ chiếc ghế bên cạnh Dương Mân nói.
Trịnh Thiếu Bằng nghe xong, lập tức mừng rỡ, tươi cười đi qua đó.
Mà Dương mẫu thì lại đặt mông ngồi bên còn lại của Dương Mân, hiển nhiên là tôi không còn cách nào ngôi gần nàng.
Tôi cũng không quấy rầy mẹ con người ta gặp nhau nói chuyện.
Đợi Dương phụ đem đũa bát tới, thì mọi người bắt đầu dùng cơm.
"Đây là lần đầu tiên Dương Mân và Tiểu Trịnh gặp mặt, ý nghĩa trọng đại, tất cả mọi người ăn nhiều một chút đi!"
Dương mẫu không thèm nhìn tôi nói.
"Bác gái mới khỏe lại, không cần khách khí như vậy, cứ coi cháu là người một nhà là được rồi!"
Trịnh Thiếu Bằng nói.
"Ha ha, tục ngữ nói đúng là một nửa con rể! Tiểu Trịnh nói đúng, đều là người một nhà, không cần khách khí, cứ thoải mái đi!"
Dương mẫu mặt mày rạng rỡ, nói.
"Tiểu Lưu, cháu tốt nghiệp đại học nào?"
Lúc này Dương phụ mới hỏi một câu, làm cho Dương mẫu và Trịnh Thiếu Bằng đều có chút xấu hổ.
"Bác trai, cháu tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa."
Tôi dựa theo sự thống nhất giữa tôi và Dương Mân nói, kỳ thực kiếp trước tôi cũng tốt nghiệp đại học này.
"Đại học Thanh Hoa? Vậy thì là bạn học của Mân Mân rồi?"
Dương phụ hỏi.
"Đúng vậy, chúng chau hiện giờ làm trong một công ty."
Tôi nói.
"A, là như thế vậy."
Dương phụ không nói gì nữa.
"Cậu ở công ty làm gì? Một tháng cậu kiếm được bao nhiêu tiền?"
Dương mẫu nghe xong càng thêm có chút không vui, nghe tôi nói chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, làm sao có khả năng đem lại hạnh phúc cho con gái mình!
"Cháu là nhân viên kỹ thuật, tiền lương cũng không đáng bao nhiêu, chỉ có mấy ngàn"
Tôi đáp.
"A?"
Dương mẫu sửng sốt, dựa theo tiêu chuẩn công việc hiện giờ, một sinh viên mới tốt nghiệp, có thể kiếm một công việc chừng mấy ngàn là tốt rồi điêu này làm cho ấn tượng của Dương mẫu thay đổi một chút.
Nhưng dù sao cũng không quan tâm, Trịnh Thiếu Bằng là người có tiền, hơn nữa nhà của hắn cũng có tiền.
Nghe nói cha của Trịnh Thiếu Bằng ở bên ngoài còn có hai người vợ bé, sinh cho hắn 2 đứa em trai, đến lúc đó không biết chia gia sản thế nào, được bao nhiêu.
Hiện tại Trịnh Thiếu Bằng mỗi tháng tiền lương là 2000 đồng, so với mức thu nhập bây giờ là cugnx được rồi.
"Thu nhập của cậu cũng tạm được nhưng cậu có xe không, có nhà không, cậu từng tính toán cho Dương Mân sau này chưa? Nếu như cậu thật lòng thích Dương Mân thì nên để nó đi kiếm hạnh phúc của mình, không nên làm cản trở nó!"
Dương mẫu nói hùng hồn đầy lý lẽ.
Tôi nghe xong có chút dở khóc dở cười, thật sự thích nàng thì để cho nàng tìm kiếm hạnh phúc của mình?
Những lời này đáng nhẽ phải là tôi nói mới đúng chứ? Bây giờ còn đang ép con gái mình lấy một người không thích, mà còn có thể nói như vậy được.
Dương mẫu so sành, tôi thu nhập thì có thể được, nhưng mà Trịnh Thiếu Bằng có nhà, nên trọng điểm vẫn quyết định là Trịnh Thiếu Bằng.