Nhân viên phục vụ gật đầu nói.
"Quan tiên sinh thật sự là hào sảng!"
Dư quản lý mỉm cười thở dài nói! Nghĩ thầm, hôm nay tới phiên mình trực ban quả thực quá may mắn, trích % cũng được vài vạn từ những bình rượu đỏ này!
Trong số mọi người ở đây, cũng chỉ có Dương Ích Quân mơ hồ nghe nói cái gì là La Mã Khang Đế, thế nhưng hắn cũng chỉ có kiến thức nửa vời, cũng không biết nó đắt bao nhiêu.
"A? Tuyết Quân, bộ trang phục chanel này cậu mua bao nhiêu tiền?"
Tiểu Tình khả năng quan sát tương đối tốt, hiện giờ nhìn thấy y phục của Tuyết Quân , nàng xác định là Chanel, hơn nữa còn là bộ mình nhìn trúng, thì không khỏi có chút ước ao.
Dương Ích Quân mặc dù là một quản lý của một tập đoàn, thu nhập cũng không thấp, nhưng mà bỏ tiền cho Tiểu Tình mua những trang phục loại Chanel này, thì đúng là có chút khó khăn, do vậy mà hai người đi dạo vài lần rồi, nhưng thủy chung không có bỏ tiền.
"A?"
Tuyết Quân từ lúc tiến vào đây, thấy mấy người Vương Ngọc cũng đâu có mặc hàng hiệu, cảm thấy mình mặc thì hơi lạc lõng. Sau đó thấy mọi người không ai nhận ra, thì mới yên lòng, nhưng hiện giờ đã có người nhận ra rồi!
"Ha hả, cô nói cái này sao, chúng tôi chỉ tùy tiện mua ở trước công viên bách thú, là đồ nhái, mọi người thấy có được không?"
Tôi cười nói.
Vốn tôi chỉ muốn cho Tuyết Quân không bị mất mặt, nhưng lúc tới đây mới ý thức được, mọi người toàn là sinh viên, không nhất thiết phải như vậy, nên tôi đành phải nói là hàng nhái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Thoạt nhìn chất lượng dường như rất tốt"
Tiểu Tình tầm lý coi như cân đối được một ít.
Thế nhưng Quan Dương thì không giống, nghe được tôi nói mua ở trước cửa công viên Bách thú thì có chút trào phúng nhìn tôi, sau đó hướng về Tuyết Quân nói:
"Tuyết Quân, nếu cậu thích thì tớ dẫn cậu đi cửa hàng đồ hiệu…mua!"
Tuyết Quan nghi hoặc nhìn tôi, có chút kỳ quái, mua quần áo mấy ngàn đồng lại nói là hàng vỉa hè, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nhưng mà nàng cũng không phải là người khoe khoang, hơn nữa quần áo là do tôi mua, tôi muốn nói như thế nào mà không được.
"Ha hả, những….y phục này rất tốt!"
Tuyết Quân hàm hồ hướng về Quan Dương ứng phó nói:
"Không thể so với hàng hiệu được…"
"Ai nha!"
Ngay cả Vương Ngọc cũng kinh hô:
Tuyết Quân, thợ may những bộ quần áo này khéo thế, cậu mua chỗ nào? Sao lại giống bản chính như đúc, hơn nữa còn giống cả nhãn hiệu!"
Vương Ngọc cũng không phải là giàu có, chỉ mặc quần áo bình thường, thế nhưng không có nghĩa là nàng không nhận ra Chanel! Lúc đầu không quan sát Tuyết Quân, nhưng nghe Tiểu Tình nói, thì mới tỉ mỉ quan sát.
"Ách….Tớ đã quên rồi.."
Tuyết Quân nghĩ lừa dối bạn tốt của mình có chút sai, thế nhưng cũng không có cách gì tốt hơn!
Vì vậy, phần sau của yến hội toàn nói về chủ đề này, Quan Dương có chút chán nản, vì vậy nói:
"Được rồi, tôi thấy mọi người cũng ăn uống đủ rồi, không bằng chúng ta đi đánh bô- linh đi!"
Bô – linh ở năm 1999 vẫn là thể loại tương đối mới mẻ, đối với người Bắc Kinh thì không nói làm gì….nhưng mà ở đây toàn là người Tân Giang, nghe Quan Dương nói như vậy thì hứng thú vô cùng.
"Quan Dương, có đúng là cậu mời khách hay không?"
Vương Ngọc cười hỏi.
Quan Dương lúc này đang đắc ý, nghe thấy Vương Ngọc hỏi câu đó, thì giống như bị vũ nhục, hai mắt đỏ ngầu, nói:
"Đương nhiên là tôi mời khách rồi! Tôi không mời thì ai mời!"
"Bảo quản đồ đạc của mình cho tốt!"
Trương Lâu thấy có mấy nam sinh uống không ít, sợ bọn họ quên đồ.
Lúc này có nhân viên phục vụ đi tới, nói:
"Quan tiên sinh, ngài dùng thẻ hay tiền mặt?"
"Đương nhiên là tiền mặt!"
Quan Dương đâu có thói quen dùng thẻ.
"Ách?"
Nhân viên phục vụ có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Quan Dương, tận tới hơn 40 vạn, nhiều tiền như vậy mà cũng mang theo người được hay sao?
"Có gì không thích hợp hay sao?"
Quan Dương thấy nhân viên phục vụ có biểu tình quái dị thì có chút khó chịu:
"Lẽ nàoo các cô ở đây không thu tiền mặt?"
"Đương nhiên không phải, ha hả, Quan tiên sinh, đây là hóa đơn"
Nhân viên phục vụ sợ Quan Dương phát hỏa, vội vàng đem hóa đơn đưa cho hắn.
"Không cần xem, bao nhiêu tiền!"
Quan Dương lấy ra một sấp tờ 100 đồng.
"Tiên sinh, tổng cộng là 45 vạn 625 ngàn 400 đồng, Dư quản lý của chúng tôi nói, tính chẵn là 45 vạn!"
Nữ phục vụ viên cầm tờ giấy hướng về Quan Dương nói.
"A, Được…"
Quan Dương nghe xong đang muốn bỏ tiền, bỗng nhiên ý thức được có gì đó không hợp, kinh hô:
"Cô nói cái gì? Bao nhiêu tiền? 45 vạn?"
"Đúng vậy, Quan tiên sinh"
Nữ phục vụ viên nói.
"Trời ạ, làm sao có thể, đây là hắc điếm hay sao? Có đúng là các ngươi tính nhầm rồi hay không? Không phải là ghi hết trên giấy tờ rồi hay sao?"
Quan Dương lắc đầu nói.
"Quan tiên sinh, đây là hóa đơn, mời ngài xem qua"
Nữ phục vụ viên nhìn thấy Quan Dương như vậy, biết người này không đủ tiền, trong lòng có chút buồn cười, hóa ra hắn chỉ là người mạnh miệng.
"Được, để tôi xem các người tính toán như thế nào!"
Quan Dương nổi giận đùng đùng tiếp nhận tờ giấy nhìn lại.
"Được, mời ngài xem!"
Nữ phục vụ viên đem tờ giấy đưa cho Quan Dương, Quan Dương giật lấy, nhìn lại.
"Cái gì? Sao 3 bình rượu đỏ mà mất tới 45 vạn, có nhầm không vậy? Định coi nó là hàng quốc tế à?"
Quan Dương chỉ vào tờ giấy giận dữ nói.
"Đúng vậy, Quan tiên sinh, ngài gọi chính là La Mã Khang đế, đây là rượu tốt nhất của nhà hàng, ở Bắc Kinh cũng chỉ nơi này có, tính 15 vạn là ưu đãi lắm rồi!"
Nữ phục vụ viên giải thích.
"Nói đùa, tôi là người ngu hay sao, một bình 15 vạn? Cô cho tôi là người Thổ Nhĩ Kỳ tới à?
Quan Dương có chút tức giận, gầm lên:
"Hơn nữa, các người nói rượu là miễn phí, thế nào ma lại còn lấy tiền? tôi sẽ kiện các người"
"Quan tiên sinh, nơi này chúng tôi chỉ miễn phí bia và đồ uống, rượu đỏ là tính tiền! Thực đơn trên đã viết rõ!"
Nữ phục vụ viên sắc mặt lúc này đã không còn tốt như trước.
"Vậy tại sao cô không nói!"
Quan Dương nhìn con số trước mắt mà như nằm mơ, nếu như nhân viên phục vụ nói là sự thật, thì đây quả thực là một con số cực lớn. Nhưng mà trong tình huống này, làm gì có ai nói đùa!
"Thực đơn đã viết rõ, chúng tôi không có nghĩa vụ giải thích, tiên sinh, ngài định quỵt nợ hay sao?"
Nữ phục vụ viên sắc mặt trở nêm âm trầm.
Lúc này, các bạn học ở đây đều nhìn chăm chú vào Quan Dương, chuyện này họ đã nghe rõ, Quan Dương xấu hổ vô cùng, hận không có cái lỗ nào mà chui vào.
"Quỵtn nợ! Quan Dương tôi còn chưa tới mức đó…Nhưng mà…"
Quan Dương nói đến đây, có chút lo lắng, lần này thì đúng là mất thể diện rồi!
"Cái này, đúng rồi!"
Lô Giai bỗng nhiên đứng ra hét lớn:
"Vừa nãy Lưu Lỗi nói, tiền rượu là do hắn mời!"
"Đúng vậy, mấy bình rượu này la do Hứa Tuyết Quân gọi, chính là bọn họ! tiền này cũng phải do bọn họ trả!"
Quan Dương vỗ đầu một cái, chợt hiểu nói.