Mục lục
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua hơn 2 giờ thông cung ở trên xe, tôi đã biến thành bạn trai của Dương mân, còn giải thích vì sao một tháng trước Dương Mân gọi điện về nhà nói là không có bạn trai.
"Tại sao trước kia cô không nói là mình có bạn trai rồi, vậy thì chẳng phải là bớt đi phiền phức hay sao?"
Tôi hỏi.
"Tại sao lại phải nói dối mọi người?"
Dương Mân không hiểu hỏi.
"Cô nói chúng ta mới chỉ quen nhau một tháng, thì cha mẹ cô cho rằng tình cảm của chúng ta còn chưa mật thiết, còn có thể xa nhau."
Tôi nói.
"Tôi xin, tôi cũng chỉ có thể nói như vậy thôi, nếu như trước kia tôi nói là có bạn trai, thì mẹ tôi sẽ nhất định bỏa dẫn về nhà cho người xem"
Dương Mân nhìn tôi nói.
"Vậy thì cô có thể nói là do công việc bận rộn"
Tôi nói.
"Tôi bận nhưng mà mẹ tôi không bận, mẹ tôi về hưu rồi, suốt ngày không có việc gì, thấy tôi nói như vậy, thì mẹ tôi khẳng định sẽ chạy sang đây xem?"
Dương Mân bất đắc dĩ nói.
Thì ra là thế! Tôi cũng chỉ có cách gật đầu, tuy rằng hiện giờ tôi đã biết những cố sự của Dương Mân thế nhưng ai biết Dương mẫu còn có thể hỏi tôi những vấn đề kỳ lạ gì nữa không!
Thành phố D với thành phố N cùng trong một tỉnh, cũng chỉ cách nhau có mấy trăm km, hai người đi xe cũng chỉ hơn 1 h là tới.
Mới xuống xe, Dương Mân đã nói nhỏ vài tai của tôi:
"Người mặc áo trắng là cha tôi, người mặc áo nâu là mẹ tôi"
Tôi gật đầu, Dương Mân lúc này hiển nhiên là nhìn thấy Dương Mẫu, vẫy vẫy tay trong miệng còn nói gì đó.
"MẸ!"
Dương Mân cũng vẫy vẫy tây, kéo tôi chạy nhanh qua đó.
"Dương Mân, đứa nhỏ này, làm mẹ nhớ muốn chết! Đi hơn một năm cũng không biết trở về thăm mẹ!"
Dương Mẫu trách cứ nói. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Mẹ, chân của người thế nào rồi?"
Dương Mân kỳ quái nhìn thoáng qua Dương mẫu, hình như cái chân cũng đâu có bị bệnh gì!
"Chuyện này! Chân của mẹ đã sớm khỏi rồi, nếu không nói như vậy, con có thể trở về hay sao?"
Dương Mẫu nói xong dậm chân.
"Thật sao"
Dương Mân có chút không yên lòng.
"Đó là đương nhiên, con nhìn mẹ đi, ngay cả đi cũng không những không sao, mà chạy nhảy cũng được!"
Dương mẫu đắc ý nói.
"Ai, mẹ, người không biết con đang bận nhiều việc hay sao, mẹ cũng còn khỏe thì lừa con về làm cái gì!"
Dương Mân bất đắc dĩ nói.
"Thế nào, mẹ muốn nhìn con gái mình một chút cũng không được hay sao!"
Dương mẫu không vui nói.
"Được, sao lại không được"
Dương Mân lắc đầu.
"Được rồi. Đây chính là tiểu tử mà mẹ nói chuyện với con, người cũng tốt, mà gia đình cũng tốt, hơn nữa lại còn lớn hơn con, năm ngoái nhận công việc, con xem hắn thế nào?"
Dương mẫu chỉ vào một người mặc âu phục đeo caravat nói:
"Trịnh Thiếu Bằng!"
Tôi có chút buồn cười nhìn nam nhân trước mặt. Trời nóng như vậy còn mặc âu phục, không phải để cho rôm cắn đấy chứ!
"Mẹ, người nói cái gì đấy, con còn chưa giới thiệu đấy!"
Dương Mân nói, sau đó nhìn qua tôi. Lúc này Dương phụ, Dương mẫu mới chú ý tới việc tôi xuất hiện.
"Đây là bạn trai của con, Lưu Lỗi, Lưu Lỗi, đây là cha mẹ của em!"
Dương Mân ngại ngùng nói.
Dương Mân từ trước tới giờ còn chưa thể hiện như vậy, đúng là làm tôi phải ngẩn ngơ, không ngờ con gái lúc thẹn thùng lại đẹp tới như vậy!
"Cháu chào bác trai, bác gái!"
Tôi gật đầu cười, sau đó đưa tay ra, chuẩn bị cùng bọn họ bắt tay.
Dượng phụ đang muốn đưa tay, lại bị Dương mẫu kéo lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, lãnh đạm nhìn tôi nói:
"Cậu là ai? Đừng có gọi tôi là bác trai, bác gái, chúng tôi không đảm đương nổi!"
Tôi cũng chẳng còn cách nào khác là thu tay về, đối mặt với cha mẹ vợ của mình, tôi còn biết nói cái gì nữa. Thế nhưng Dương Mân lại nói:
"Mẹ, người làm gì vậy, mẹ không phải bảo con mau chóng tìm bạn trai hay sao, bây giờ con tìm được rồi, mẹ còn tỏ thái độ như vậy là sao?"
"Hắn là đang làm gì? Mẹ đã đồng ý chưa?"
Dương mẫn chẳng thèm nhìn tôi nói.
"Anh ấy là đồng sự của con!"
Dương Mân nói:
"Cùng làm trong một công ty? Các ngời quen nhau lâu chưa?"
Dương mẫu tiếp tục hói.
"Một tháng, sao vậy!"
Dương Mân đáp.
"Một tháng? Một tháng đã làm cho thành bạn gái? Mẹ không đồng ý! Con nhìn Trịnh Thiếu Bằng này đi, nó thực sự rất tối, có sự nghiệp của mình, mấu chốt là gia đình hoàn hảo!"
Dương mẫu nói xong, nhìn tôi một cái nói:
"Cậu đi đi, đừng có quấn lấy con gái tôi, ở đây không có chuyện của cậu"
Tôi nhìn thoáng qua Dương Mân, ý là: cô xem, làm sao bây giờ!
Dương Mân nhíu mày nói:
"Mẹ, con thích anh ấy, đời này con không lấy ai khác đâu!"
"Con! Đúng là làm mẹ tức chết, đúng là con gái bất hiếu"
Dương mẫu tức giận nói.
"Được rồi, đều ầm ĩ cái gì!"
Dương phụ vốn không nói đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất uy nghiêm:
"Có chuyện gì thì về nhà nói ầm ĩ trên đường làm cho người khác cười cho hay sao! Được rồi, đây là Tiểu Lưu phải không, cháu cùng đi đi"
Dương mẫu nhìn thoáng qua Dương phụ hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo Trịnh Thiếu Bằng đi trước.
"Xe của Trịnh Thiếu Bằng có thể ngồi bốn hay sao?"
Đi tới bãi đỗ xe, Dương Mẫu xoay đầu lại hướng Dương phụ nói, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi.
"Ngồi chật một chút cũng được?"
Dương phụ nhìn thoáng qua tôi nói.
Trịnh Thiếu Bằng hiển nhiên không muốn tôi ngồi xe của hắn, nhìn Dương mẫu thấp giọng nói mấy câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK