Mục lục
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là mấy thủ hạ của ông đã giáo huấn rồi, nhưng lại không buông tha, chúng cũng chỉ là mấy đứa trẻ mà thôi!"
Tôi chỉ ba đứa nhóc nằm trên mặt đất nói.
Trương Thiên Hải hơi khẽ cau mày, nói:
"Người của tôi không không buông tha chúng thì đúng là không đúng, nhưng mà huynhd đệ xuất thủ cũng quá nặng tay? Cậu nhìn xem, bốn thủ hạ của tôi, thì hai người không thể đứng lên, một người gẫy tay, một người vỡ đầu."
"Vỡ đầu không phải do tôi, do họ tự đánh nhau"
Tôi chỉ vào địa hán kia cười nói.
Trương Thiên Hải nghe tôi nói như vậy, nhất thời sắc mặt xanh mét, nhìn thoáng đại hán còn đứng duy nhất, hỏi:
"Có thật không?"
Đại hán kia cũng không dám giấu diếm, lập tức gật đầu.
"Hừ! Cho dù người này không phải, nhưng vẫn còn hai người này!"
Trương Thiên Hải trong lòng bắt đầu tính toán, nhìn người trước mắt này, dường như là người có tiền, ăn mặc cũng không tệ lắm, nếu như đánh cho hắn một trận, thì mình cũng không được lợi gì, tốt nhất là lừa lấy một khoản tiền của hắn. Cho nên lập tức nói:
"Ngươi tôi bị đánh, hơn nữa là trọng thương, cậu cũng tính xem nên làm như thế nào đi chứ?"
"Vậy ông nói làm sao bây giờ?"
Tôi nhìn Trương Thiên Hải hỏi.
"Như vậy đi, cậu bồi thường tôi 20 vạn tiền thuốc mem, chuyện này coi như xong, nếu không thủ hạ của tôi sẽ không khách khí."
Trương Thiên Hải trầm ngâm một chút nói.
"Hai mươi vạn? Nhìn tôi có thể mang theo 20 vạn sao?"
Tôi buông tay ra nói.
"Cậu có thể gọi điện thoại bảo người nhà mang tới!"
Trương Thiên Hải nhắc nhở.
Lúc này, ba đứa trẻ kia cũng bò dậy, hoảng sợ nhìn những chuyện trước mặt. Ba người này cũng không bị đòn nghiêm trọng, mặc dù bề ngoài nhìn rất dọa người, nhưng thật ra thì chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.
"Gọi điện thoại? Ý kiến hay. Nhưng mà tôi lại không muốn gọi?" Tôi chuẩn bị đùa mấy người này một lần.
"Không gọi? Cậu cũng nên hỏi thăm một chút, Trương Thiên Hải tôi là a!Cậu không phải là người Tân Giang sao?"
Trương Thiên Hải hỏi.
"Tôi vừa trở về không được bao lâu."
Tôi nói:
"Nhưng mà 3 năm trước đây, tôi chưa nghe nói tới tên ông?"
"Hừ, hiện tại thành phố Tân Giang, đã là thiên hạ của Trương tổng. Mấy hôm trước, tên Mã đạo khẩu Lý Tử Nguyên kia kiêu ngạo, bị Trương tổng chúng tao cho đi bệnh viện rồi!"
Thủ hạ của Trương Thiên Hải nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chờ một chút? Cái tên Nghiêm Nhất Đổng này thì tôi biết, chính là người bị tôi làm rụng, nhưng mà Lý Tử Nguyên là ai?
"Lý Tử là ai?"
Tôi hỏi.
"Lý Tử Nguyên chính là ông chủ của Hoằng Phát Ngu Nhạc Thành (Trung tâm giải trí Hoằng Phát)!"
Thủ hạ của Trương Thiên Hải nói.
"Vậy Trương tổng của các người?"
Tôi tiếp tục hỏi.
"Trương tổng của chúng tôi là ông chủ của hộp đêm Hưng Khải. Tiểu tử, mày thức thời một chút, đem tiền đưa tới đây, nếu không tao đảm bảo là ngày mai mày nằm trong bệnh viện!"
Thủ hạ của Trương Thiên Hải uy hiếp nói.
Tôi ngất, lúc đầu tôi còn tưởng là ở Tân Giang có một bang phái hắc đạo mới, hóa ra là ông chủ của hộp đêm!
Rất nhiều ông chủ hộp đêm có quan hệ với lão đại xã hội đen, cho nên có chút kiêu ngạo. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện bình thường, nếu như họ thực sự đối mặt với người trong hắc đạo, thì lại khúm núm.
"Chú ơi, chú đưa cho hắn tiền đi, chúng cháu biết hắn, hắn với Lang ca giao tình rất tốt..."
Một đứa trẻ nhìn tôi nói.
"Lang ca là ai?"
Tôi lại bắt đầu ngạc nhiên, có lẽ là do tôi đi quá lâu rồi hay sao?
"A! Chú ngay cả Lang ca cũng không biết! Sau khi Quách lão đại đi, đêm sự tình chuyển cho người bên dưới, chính là Lang ca quản lý !"
Một đứa trẻ giải thích.
"Này, hai người chúng mày thì thầm gì đó!"
Thủ hạ của Trương Thiên Hải quát lớn:
"Đã nghĩ kỹ chưa?"
"Được rồi, nhưng mà tôi gọi người đem tiền tới."
Tôi nhìn Trương Thiên Hải nói.
"Có thể, nhưng mà tốt nhất đừng có làm chuyện gì thiếu suy nghĩ!"
Trương Thiên Hải nói.
Tôi lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại:
"Alo, Tam Hầu Tử. Tôi hiện tại đang ở gần cung thiếu nhi... Đúng, cậu mang tới cho tôi…mượn chút tiền?"
Tôi ngẩng nhìn Trương Thiên Hải hỏi.
"Hai mươi vạn!"
Trương Thiên Hải nói.
"A, hai mươi vạn, đúng, còn mang thêm một ít nữa, tôi không có tiền đi xe về, cái gì? Hứa Nhị mang tới sao? Chuyện này cậu tới đi rồi nói sau, tôi đang vội"
Tôi nói xong cúp điện thoại.
"Được rồi, chờ một chút."
Tôi nói xong thì cũng ngồi luôn ở bên đường.
Trương Thiên Hải cũng gạt được một số tiền, người mang tiền tới đều sợ hãi hắn vô cùng. Nhưng người này sao lại nhàn nhã như vậy, chắc chắn có điều gì không đúng?
Trương Thiên Hải đối nhìn đám thủ hạ một cái, chúng hiểu ý, lập tức gọi điện thoại cho Lang ca.
Trong mắt Trương Thiên Hải, ở Tân Giang không có ai không biết Lang ca, nếu như mình tìm Lang ca tới, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Chỉ chốc lát sau, đã nhìn thấy một chiếc xe tải Liberation lớn chở theo một chiếc Mercedes-Benz chạy tới, phía sau còn có một chiếc 213 phổ thông.
Sao Đinh Bảo Tam phải phô trương thanh thế như vậy, có một ông chủ hộp đêm cũng không chỉnh được hay sao?
Nhưng mà, khi chiếc 213 kia dừng lại, thì một tiểu tử chừng hơn 30 tuổi, ngậm thuốc lá đi xuống, Trương Thiên Hải vội vàng nghênh đón nói:
"Lang ca, anh đã tới!"
"Trương tổng, lần này muốn diệt người nào?"
Lang ca dõng dạc nói.
"Lần này..."
Trương Thiên Hải đem chuyện đã xảy ra cũng lo lắng của mình nói lại một lần, trong 20 vạn tiền lợi nhuận, thì chia 10 vạn cho Lang ca.
Lang ca nghe Trương Thiên Hải đáp ứng khoản phí chi cho mình, gật đầu cười nói:
"Chuyện này để tôi lo đi, không làm được tôi trực tiếp diệt bọn họ là xong!"
Trương Thiên Hải nhìn Lang ca có nhiều tiểu đệ như vậy, thì cũng yên lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK