"Các người nói tới chính là cái nhẫn hồng này?" Mạnh Thanh Thanh nghi hoặc, cái nhẫn này rất đáng giá nhưng đổi phương cũng không cần thiết phải hưng sư động chúng tới như vậy chứ?
Từ những động tác của đám người này, thì chắc chắn họ không phải là người Trung quốc.
Không nói tới chuyện họ xa xôi ngàn dặm tới đày, chi cẩn tính tới chuyện họ cầm súng thì đã là chuyện vô cùng vô cùng khó khăn rồi!
Trung quốc quản lý vô cùng nghiêm ngặt. trong quá trinh xuất nhập cảnh lại càng nghiêm ngặt hơn.
"Không sai! Nhưng mà chúng tôi cũng không cẩn thiết phải nói nhiều như vậy với cô, chúng tôi được người khác nhờ tới. về phần người đứng sau là ai, chúng tôi cũng không biết."
Tom tắt màn hình sau đó tiếp tục nói: "Mạnh tiểu thư. bây giờ cô có ý gì không?"
"Nếu như tôi không giao cho các người thì sao?" Mạnh Thanh Thanh hỏi ngược lại.
"Chúng tôi có thời gian. khi nào cô nghĩ thông suốt, hãy nói với chúng tôi một tiếng."
Tuy không nói trực tiếp nhưng đây cũng đủ hiểu. nếu như cô không đồng ý. thì chúng tôi sẽ không thả cô đi!
"Cái nhẫn này với tôi mà nói rất trọng yếu, thế nhưng tôi không phải nói tới giá trị, mà ý nghĩa của nó. Đấy là chiếc nhẫn đính hôn lão công tặng cho tôi. cho nên thật ngại quá. tôi không cách nào làm chủ chuyện này được!"
Mạnh Thanh Thanh hiện giờ đang suy nghĩ. chi cần cho tôi biết chuyện, thì chắc chắn tôi sẽ có biện phép cứu nàng ra!
"Ha hả. Mạnh tiểu thư. cô muốn gọi điện thoại cho người khác phải không? Không phải là không được. vậy thì cô gọi chồng của mình, mang chiếc nhẫn tới đày!"
Tom lập tức chọc thủng ý đồ của Mạnh Thanh Thanh, nhưng mà hắn lại không phản đối. đưa điện thoại cho nàng.
Mạnh Thanh Thanh nhìn hai người trước mặt này bấm tôi điện thoại.
" Alo? Xin chào. ai vậy?" Nhìn sổ xa lạ như vậy nhưng như phản xạ có điều kiện, tôi lập tức nhận máy!
"Lão công. là em!" Mạnh Thanh Thanh nhẹ nhàng nói:
"Em bị hai người ngoại quốc bắt đi. nhưng anh đừng lo lắng. họ không làm gì em cả."
"Thanh Thanh, là em sao. bọn họ có vêu cẩu gì không?" Tôi trực tiếp đi vào vấn đề!
"Bọn họ muốn chiếc nhẫn của em, chính là chiếc nhẫn mà anh tặng cho em để đính hôn..."
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Chiếc nhẫn đính hòn! ?" Tôi nghe xong có chút nghi hoặc. nói: "Bọn họ muốn nhẫn làm gì?"
"Bọn họ nói..."
Mạnh Thanh Thanh côn chua nói hết lời thì một người nước ngoài đoạt lấy điện thoại:
"Được rồi. hai người đừng có làm mắt thời gian, nói chính sự đi!"
"Mày là ai?" Tôi lạnh lùng hỏi:
"Tao ghét nhát chính là việc đang nói chuyện với lão bà mà bị người khác cắt ngang!"
"Tôi là Jeny. đương nhiên, tên chi là một danh hiệu. ngài có thể nói là tên giả. nhưng đối với chúng tôi lại là một tên thật! Ha hả." Người nước ngoài tự cho là hài hước nói.
"Đâu có gì buồn cười." Tôi nói:
"Được rồi, tao không có hứng thú với chuyện cười này, các người tại sao bắt lão bà của ta. tìm chiếc nhẫn có phải không?"
"Đúng, đúng là như vậy!" Jerrv nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Vì sao?"
Tôi hiểu là cái nhẫn này có giá trị gì đặc biệt hơn người, cho dù là độc nhất vô nhị trên thế giới thì cùng không cần dùng biện phép này chứ.
"Tôi không muốn làm trễ thời gian. Lưu tiên sinh. tôi biết ngài là một vị danh nhân. thời gian rất quý giá. ngài đã gặp vợ của mình rồi, thì xin cầm nhẫn tới! Chúng tôi đang ờ trong phòng khách của khu hóa chất X. hiện tại ở đây đều là người của tôi, ngài tới là họ sẽ dẫn ngài tới đây! Nhớ kỹ, là một mình ngài tới! Đương nhiên, ngài có thể báo cảnh sát. nhưng như vậy chúng tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho vợ của ngài!" Jenv tự tin nói.
"Được rồi, tôi hiểu. một phút sau gặp mặt."
"Một phút sau gập mặt? Mẹ nó. chết tiệt, người này đúng là nói chuyện thật buồn cười!"
Jenv nhìn điện thoại nói:
"Mày cho rằng mày là thẳng chuyên mặc quần thủng ra ngoài hay sao?"
"Thật ngại quá. tao không có sở thích biến thái như vậy, nếu như mày thích, thì có thể thử!"
Tôi vỗ vỗ vai Jenv nói.
"Kỳ thực tao cũng biết một số kiểu siêu nhân... Chờ một chút. mày là ai!" Jenv mở hai mắt. nhìn người trước mặt.
"Mày vào bằng cách nào!" Tom và Jenv phản ứng giống như nhau. hắn vô ý thức nhìn cửa phòng một chút. đâu có dấu hiệu gì là bị mở ra.
"Một phút đồng hồ là tương đối nhiều, tao tháy chi có mấy giây mà thôi." Tôi nhún vai nói:
"Thật ngại quá. tao cũng không nghĩ lại tới nhanh như vậy."
"Mày.. .mày... rốt cuộc là ai? Mày tới lúc nào?" Jenv chi vào người của tôi, có chút thất kinh.
Dương nhu họ không phải là người bắt cóc Mạnh Thanh Thanh, mà là tôi thì đúng hơn!
"Tao là Lưu Lỗi. là lão công của Mạnh Thanh Thanh, tao nghĩ mày chắc chắn là biết tao đấy!"
Tôi mở ví rút danh thiếp đưa tới:
"Nếu như mày không nhận ra, vậy thì nhìn lại một chút! về phần vấn đề thứ hai. ngươi mày không cảm thấy buồn cười hay sao. tao đương nhiên tới sau khi gọi điện thoại?"
"Đúng vậy, mày ở trong này nhạn điện thoại sao?" Jerrv vô ý thức hói. nhìn danh thiếp trên tay, còn Tom thì lại ngơ ngác nhìn tôi.
Lúc này, Jerrv đã hoàn toàn mất đi khí chất trầm ổn ờ trong điện thoại, hai người hiện giờ không biết nén làm như thế nào cả.
"Đương nhiên là ờ nhà. nếu không tao ở đâu? " Tôi hỏi ngược lại:
"Được rồi, tao không thích nói lời vô nghĩa! Hai người chúng mày thực là tự cao tự đại. Được rồi, chúng mày tới salon ngồi đi. tao cần hỏi vài câu!"
Nói tôi nhẹ nhàng vung tay lên. Tom và Jenv thân thể nhanh chóng bay tới trên ghế salon.
"Mày.. .mày.. Làm sao làm được? !" Jerrv mặt đò lên nhưng thân thể lại bất động, bởi hắn không cách nào nhúc nhích được nữa!
"Ngài là siêu nhân?"
Tom không cách nào giải thích được hiện tượng trước mắt. chi có thể cho là như thế.
"Các ngươi có thể hiểu như vậy, tính chất tương tự nhưng bản chất bất đồng!" Tôi lười biếng nói:
"Tao không thích nói lời vô nghĩa, được rồi, chúng mày bắt cóc Mạnh Thanh Thanh là vì cái gì!"
"Chúng tôi... Chúng tôi muốn lầy lại ái tình chi tâm..." Jenv nói.
"Thật không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Jeny, tôi thực sụ không tin cái lý do này, chỉ vì một cái nhẫn mà làm như vậy không!
"Đúng, ngài đem nhẫn cho chúng tôi, chúng tôi tra ngài một khoản tiền!" Jerrv có chút mất tự nhiên, nhưng mà hắn vẫn khẳng định nói.
"Được rồi, tao tin mày." Tôi gật đầu. người này cùng không phải là người đứng sau màn.