Quả nhiên, khi tôi mới đến trường học, có chuyện đã tới tìm tôi. Lưu Khoa Sinh với vẻ mặt cười nhạo đi tới, từ trong tay áo rút ra 1 phong thư, quay đầu lại đi luôn.
Tôi mở phong thư ra, phát hiện bên trong lại là loại "Thư Khiên Chiến", trong thư có viết:
Lưu Lỗi:
Sau khi tan học, thì hãy tới rừng cây nhỏ phía sau trường, nếu không dám tới thì hãy rời bỏ Triệu Nhan Nghiên đi! Là nam nhân thì đừng có mách lẻo với cô giáo.
Thật nhàm chán, tôi tiện tay ném phong thư lên trên bàn. Mẹ kiếp, có khi hắn xem phim trên ti vi nhiều quá rồi!
Triệu Nhan Nghiên cầm lấy phong thư, sau khi xem xong, trên mặt nàng hiện lên vẻ quan tâm, nói với tôi:
"Lưu Lỗi, tớ không muốn cho cậu đi."
Tôi khẽ mỉm cười: "Không sao đâu! Hắn còn có thể làm gì tớ sao?"
Triệu Nhan Nghiên lại nói:
"Lưu Khoa Sinh trước kia học cùng cấp 2 với tớ, mặc dù không cùng một ban, nhưng đối với cách làm người của hắn, tớ tương đối hiểu rõ. Một lần, có một học sinh lớp trên trêu trọc hắn, hắn liền triệu tập đám tiểu lưu manh, đánh cho học sinh kia suốt đời sống thực vật! Chuyện này xôn xao suốt một thời gian!"
Suốt đời sống thực vật? Tôi chau mày nói:
"Chẳng lẽ chuyện này cứ cho qua như vậy sao?"
Tôi biết, tội cố ý đả thương người đến tàn tật là một tội lớn, cho dù hắn là trẻ vị thành niên, nhưng chắc chắn cũng phải tiến hành quản chế hắn chứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu nói:
"Gia đình của Lưu Khoa Sinh cũng có bối cảnh, nghe nói đã mất rất nhiều tiền, sau đó gia đình bị hại lại đồng ý bỏ qua, cho nên chuyện mới êm xuôi."
Bối cảnh! Bỗng nhiên tôi hiểu rõ, tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Tôi chỉ coi Lưu Khoa Sinh là một đứa trẻ hơn mười tuổi thôi, nhưng lại quên mất bối cảnh của gia đình hắn.
Như vậy xem ra nếu hắn đánh chết tôi, thì với một hài tử xuất thân từ gia đình công nhân như tôi chỉ chấp nhận xui xẻo thôi! Thế nhưng, nếu tôi không đi chẳng phải tỏ ra mình hèn yếu hay sao?
Tôi đã quyết định, cắn răng một cái, mẹ kiếp! Tôi sống lại trên đời này là vì cái gì? Không phải là vì Triệu Nhan Nghiên hay sao? Nếu bảo tôi rời bỏ Triệu Nhan Nghiên thì sống lại còn có ý nghĩa gì nữa! Cùng lắm thì liều, tôi chết cậu cũng mất mạng.
Tôi đã quyết tâm cho nên với Triệu Nhan Nghiên:
"Chuyện của nam nhân, cậu không cần phải lo lắng."
"A!"
Triệu Nhan Nghiên làm bộ dáng của 1 tiểu nữ nhân, ủy khuất gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Một lát sau, Quách Khánh tới. Tôi đem chiến thư của Lưu Khoa Sinh cho hắn xem. Không nghĩ tới, tiểu tử này sau khi xem xong, bỗng hỏi tôi một câu:
"Lão Đại? Cậu đã chiếm được Hoa Hậu giảng đường rồi hay sao?"
Hắn nói lời này, chẳng kiêng kị gì Triệu Nhan Nghiên đang ngồi bên cạnh tôi.
Tôi ho khan mấy tiếng, Quách Khách mới ý thức được thanh âm của mình quá lớn.
Tôi chỉ vào phong khiêu chiến thư nói:
"Quách Khánh, cậu thấy thế nào?"
"Thấy thế nào ?"
Quách Khánh dậm chân một cái, nói:
"Mẹ kiếp, người ta đã cưỡi lên đầu mình rồi, nếu không cho hắn chút giáo huấn chắc hắn không biết Đông, Nam, Tây, Bắc gì nữa"
Tôi nhìn Quách Khách chẳng biết nói gì nữa, người này ở kiếp trước của tôi vô cùng nhu nhược, người khác khi dễ hắn, đến rắm hắn cũng không dám đánh, bây giờ tại sao lại như vậy?
Chẳng nhẽ, do quỷ thần xui khiến tôi mới rủ hắn đi học Tán Thủ, cho nên tính cách của hắn đã biến đổi lớn rồi? Xem ra khả năng này vô cùng lớn, tôi hỏi:
"Tan học cậu có đi không?"
"Đi chứ!"
Quách Khách đấm 2 tay vào nhau, nói:
"Lão đại, cậu đi, thì tại sao tớ không thể đi? Vừa hay, mấy ngày hôm nay tớ đang ngứa ngáy chân tay, đang muốn tìm đối tượng để luyện tập đây."
Ngày hôm nay đối với tôi nó trôi qua thật nhanh, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên tôi thiếp đi, lúc tỉnh dậy thì đã tan học.
Nhưng đối với Triệu Nhan Nghiên, một ngày hôm nay dài bằng cả một năm, cả ngày lo lắng cho tôi, trong khi học thì thất thần, ngay cả khi lão sư gọi nàng, nàng cũng không nghe thấy.
Sau khi tan học, tôi bảo Triệu Nhan Nghiên về nhà trước, nhưng là nha đầu này sống chết cũng không chịu, nói nàng sẽ ở phòng học chờ tôi, tôi không còn cách nào khác, đành để cho nàng tùy ý.
Tôi cùng Quách Khánh nghênh ngang đi tới khu rừng cây nhỏ, Lưu Khoa Sinh đã chờ sẵn ở chỗ đó. Phía sau hắn có 4, 5 thanh niên lêu lổng, đầu tóc nhuộm vàng hoe.
Lưu Khoa Sinh thấy tôi tới, lập tức ra hiệu cho những người phía sau, tiến tới vài bước.
Lưu Khoa Sinh khiêu chiến, nói:
"Lưu Lỗi, lá gan của mày quả thật không nhỏ. Hai người bọn mày lại dám tới khu rừng cây này!"
Không đợi tôi nói, Quách Khánh đã không nhịn được nói:
"Con mẹ nó, mày tại sao lại nói nhảm nhiều như vậy. Quần đấu hay đơn đấu?"
Lưu Khoa Sinh không giận ngược lại cười, nói:
"Được a! Lại còn giả bộ ngang tàng với tao phải không? Trong rừng cây nhỏ này không có người ngoài quấy rầy, mày có tin, tao có khả năng chỉnh mày đến chết không?"
Quách Khách không nhẫn nại được nữa khi thấy hắn nói nhiều như vậy, đoán chừng tiểu từ này sớm đã ngứa tay, đang lo không có ai làm đối tượng cho hắn thử sức.
Xông tới đạp 1 cái, làm cho Lưu Khoa Sinh ngã xuống như chó rúc phải bùn. Cái kỹ thuật đá này, không nghĩ tới chỉ trong 1 tuần mà hắn học được.
Lưu Khoa Sinh không nghĩ tới người này nói đánh là đánh, không có một chút điềm báo nào cả.
Lại nói, mình chuẩn bị nhiều người như vậy, là để chỉnh Lưu Lỗi, không ngờ lại bị người tôi đạp cho té ngã. Lưu Khoa Sinh hổn hển nói với mấy tên xã hội đen ở phía sau:
"Còn đứng đó làm gì vậy? Lên đi!"
Mấy người phía sau lúc đó mới phản ứng, đứng vây xung quanh Quách Khách.
Tôi nhìn thấy mấy người này da dẻ thì xanh xao vàng vọt, hiểu hiện là người túng dục quá độ. Cùng may là được ngoại hình có thể dọa người một chút, chứ còn đánh nhau thật thì chưa biết thế nào.
Tôi nói với Quách Khánh: "Một mình cậu có được không?"
Quách Khánh tự tin nói: "Lão Đại, cậu cứ yên tâm đi!"
Mấy người này sau khi nghe xong lời nói của tôi, cười nhạo nhìn Quách Khánh, một người trong đó mắng:
"Nhãi con, đừng có kiêu ngạo, lát nữa mày sẽ khóc không ra nước mắt đâu!"
Lại một người nữa nói: "…"
Nhưng tôi không nghe thấy hắn nói cái gì cả, bởi vì không đợi hắn tiến lên, đã bị Quách Khách đập 1 quyền vào hàm.
Quả nhiên không làm tôi thất vọng, mấy người to xác này chắc chỉ hù dọa được học sinh tiểu học, chỉ cần 1 mình Quách Khách đã đấm ngục tất cả bọn này.
Tôi đi tới bên cạnh Lưu Khoa Sinh, lạnh lùng nói:
"Không nên có chủ ý với lão bà của tao, nếu không tao sẽ làm cho mày chết rất khó coi đó! Tao nhắc lại một lần nữa, đây không phải là chuyện giật gân, không tin thì mày cứ thử xem!"
Nói xong, tôi và Quách Khách tiêu sái rời khỏi rừng cây nhỏ, y chang như phim võ hiệp trên ti vi, sau khi chiến đấu, 2 đại hiệp tiêu sái rời khỏi rừng cây, để lại sau lưng là mấy cỗ thi thể.
Đột nhiên, tôi nghĩ tới tiểu nha đầu Triệu Nhan Nghiên còn ở trong phòng học đợi tôi, tôi bèn lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phòng học.
"Đợi tớ một chút, lão Đại!"
Quách Khách còn đang chìm đắm trong bầu không khí tự tin đang bành trướng tới cực điểm, đột nhiên thấy tôi chạy, hắn cũng vội vàng vừa đuổi theo tôi, vừa kêu lớn.