Sau khi đóng cửa lại, Triệu Nhan Nghiên cười hì hì lại nói những lời trêu đùa quen thuộc :
"Chị Vi Nhi, chúng ta gọi lão công là Lưu đại ca nha !"
"Được, Lưu đại ca, anh mau cưỡng gian Vi Nhi đi."
Lúc này Trần Vi Nhi mặc một bộ đồ ngủ của Triệu Nhan Nghiên, cũng bởi vì Trần Vi Nhi vóc người đầy đặn hơn Nhan Nghiên một chút, cho nên bộ đồ ngủ cứ dính sát vào thân thể, làm cho bộ ngực to của nàng cứ phồng lên, đúng là kích thích dục hỏa mà.
" .... "
Trong lúc nhất thời, tôi chẳng còn điều gì để nói nữa, đây đúng là một sự câu dẫn ! Đối mặt với một người mặc quần áo dính sát vào thân thể, lại còn nói anh cưỡng gian em đi. Nếu như ai đó còn bất động, thì đúng là thái giảm rồi, đương nhiên trừ nữ nhân ra.
Cho nên, tôi nghiêng người, hung hăng vật Trần Vi Nhi ngã xuống giường, dùng âm thanh độc ác nói :
"Tiểu muội muội lớn lên đúng là không tệ, mau theo đại ca vui đùa một chút ?"
Vừa nói, tôi mạnh mẽ hôn lên môi của Vi Nhi, đồng thời hai tay cũng chụp nên bộ ngực lớn của nàng.
"A... "
Vi Nhi một tiếng thét chói tai, hô to nói :
"Đừng, có ai không cứu với !"
"Hắc, hắc, Tiểu muội muội, biết điều thì theo đại gia đi ngủ đi, nếu không là bức lão tử phải dùng tới Bá Vương Ngạch Thương Cung rồi !"
Tôi dùng lý lẽ uy hiếp nói.
Vi Nhi ra vẻ hoảng sợ, toàn thân run lên, nhưng dưới sự vuốn ve của tôi vang lên những âm thanh rên rỉ, nhưng nàng vẫn không quên nói :
"Ngươi là đồ lưu manh, đại sắc lang...Mau buông ra. Tôi phải báo cảnh sát !"
"Tốt, em cứ báo đi, cục trưởng cục công an Khương Vĩnh Phú là bạn tốt của tôi, em cứ báo đi..."
Tôi tà ác nói.
Tôi giờ mới phát hiện, thì ra làm chuyện bại hoại lại có cảm giác thích thú tới như vậy !
Vốn tôi không hiểu tại sao xã hội vẫn còn người cưỡng gian, chỉ tốn một chút tiền là có thể giải quyết, thì tại sao phải mạo hiểm đi cưỡng gian cơ chứ, khi cưỡng gian xong lại còn vui mừng cơ chứ.
Bây giờ tôi mới biết được. Đây chính là một cảm giác khác biệt, những người biến thái cưỡng gian không mưu cầu danh lợi gì cả !
"A....Đừng mà !"
Trần Vi Nhi hô lớn :
"Xin ngươi nhẹ tay một chút, tôi còn là một xử nữ đấy..."
"Hắc...được rồi !"
Tôi thấy Trần Vi Nhi đã khuất phục, trong lòng có một cảm giác khoái cảm không nói lên lời.
Nhan Nghiên ở một bên thích thú nhìn chúng tôi diễn trò, nàng đúng là tức cười tới vỡ bụng.
Mặc dù trước kia đã từng nhiều lần ba người hoan hảo ở chung một chỗ. Nhưng mà tôi với Trần Vi Nhi chơi trò này là lần đầu tiên !
Tôi hưng phấn chẳng kịp cởi quần áo của Vi Nhi xuống nữa, mà lập tức xé rách một mảng lớn ở quần con của Trần Vi Nhi, không nói hai lời lập tức công thành đoạt lũy.
Đừng nghĩ Vi Nhi hô to gọi nhỏ, nhưng vườn hoa bên dưới sớm đã đầy mật ngọt chỉ đợi người khác xâm phạm mà thôi.
"A !"
Vi Nhi một tiếng thét chói tai, trong miệng nói những âm thanh không rõ, khẽ gọi nói :
"Lão công...Mau cưỡng gian chết em đi..."
Đang lúc khẩn yếu quan đầu, cửa phòng đang khóa bỗng rắc một tiếng mở ra, mẹ tôi tức giận hùng hổ đi vào, vừa mới vào đã đập cho tôi một cái chổi, quát to :
"Con dám làm bậy ư, đang ở nhà mà dám khi dễ con gái người khác hay sao ?"
Tôi lúc này đâu có thể né tránh, chỉ kẹp chặt lấy cái chăn. Bởi vì tôi với Trần Vi Nhi ở phía dưới còn đang kết hợp một chỗ, nếu như rời ra sẽ bị lộ trước mặt mẹ tôi.
Cho nên tôi chỉ còn cách gục lên người Trần Vi Nhi, che chắng cho nàng.
"Mẹ, mẹ có biết làm như vậy, con rất dễ bị liệt dương hay không..."
Tôi ủy khuất nói.
Trong lòng thì tự nhủ nếu như năng lực thích ứng của tôi không mạnh, bị đập một chổi như vậy thì thật là...
"Các con....đang làm gì đó ?"
Mẹ tôi cũng nhận thấy thật sự không giống như tưởng tưởng của mình, Trần Vi Nhi đang thẹn thùng nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng, đâu có giống như là bị khi dễ đâu, mà Nhan Nghiên còn đang ở một bên cười hì hì.
"Mẹ , chúng con đang chơi trò chơi !"
Tôi bất đắc dĩ giải thích.
"Chơi trò chơi ?"
Mẹ tôi sửng sốt, không nghĩ tới tình huống lại như vậy, nhưng vẫn không cam lòng hỏi :
"Vi Nhi, có phải thật không, không phải tên bại hoại này khi dễ cháu đấy chứ ?"
Vi Nhi lúc này vô cùng xấu hổ, không dám nói chuyện, khuôn mặt đã đỏ như mặt trời.
Mẹ tôi lúng túng nói một tiếng : "Các con tiếp tục." sau đó vội vàng đóng cửa đi ra ngoài.
Chờ sau khi mẹ tôi đi ra ngoài, Triệu Nhan Nghiên rốt cục không nhịn được nữa cười lên ha hả.
Tôi nhìn thấy tiểu nha đầu này hả hê như vậy, thì nói :
"Em cứ cười đi, lát nữa xem anh thu thập em như thế nào!"
Triệu Nhan Nhiên cười nói :
"Ai sợ ai ! Chỉ sợ anh không được như vậy thôi !"
"Hừ hừ ! Có được hay không thì em lập tức biết liền !"
Vừa nói, bắt đầu nhún nhẩy trên người của Vi Nhi.
Vi Nhi vốn đang kinh sợ, bỗng nhiên có một cảm giác tê dại toàn thân, nhịn không được lớn tiếng rên rỉ.
....
Mẹ tôi ở cửa nghe ngóng hồi lâu, sau đó xoay người trở về phòng, lắc đầu tự nhủ :
"Bây giờ bọn trẻ thật không hiểu nổi, chơi cái trò gì không chơi, lại đi chơi cái trò cưỡng gian !"
" Lão bà, nếu không hai người chúng ta cũng thử một chút ?"
Thử cái gì mà thử, đã là vợ chồng già rồi, không sợ mất mặt hay sao !"
" Hắc hắc, việc này không phải do bà nữa, muốn cũng phải thử, không muốn cũng phải thử !"
Cha tôi tàn bạo kéo mẹ tôi ngã bổ nhào xuống giường.
"A ! ông còn thô bạo như vậy ư, cứu mạng !"
Mẹ tôi kêu lên...
"A, lão bà...thật..."
Cha tôi trong lòng cảm kích, đứa nhỏ này hiếu kính thứ đồ thật tốt, hôm nào lại phải lừa gạt nó một lần nữa mới được.
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ vì một trò chơi của tôi với Vi Nhi, mà lại làm cho cha me tôi thêm khoái cảm trong...
.... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong phòng khách, Hà Tích Duyên đỏ mặt tới tận mang tai, nàng đang ngồi xem ti vi, nhưng từ trong phòng của Lưu Lỗi đại ca vang lên những âm thanh dâm mị, làm sao nàng có thể an tâm ngồi xem ti vi được chứ.
Hà Tích Duyên miệng đắng lưỡi khô khi nghe những âm thanh vừa thống khổ vừa vui vẻ, không khỏi có chút tâm phiền ý loạn.
Mới vừa rồi khi mẹ nuôi đẩy cửa đi vào, nàng cũng len lén nhìn theo, phát hiện Lưu đại ca cả người trần truồng đang nằm trên người của chị Vi Nhi...
Chẳng lẽ đây là chuyện tình lữ phải làm hay sao ? Nhưng mà mẹ nàng nói với nàng, con gái chỉ khi kết hôn mới được làm chuyện đó mà !
Nhưng chị Nhan Nghiên còn đang ở chung phòng với bọn họ kìa, Hà Tích Duyên nghĩ vậy thì nghi hoặc, việc này sao có thể đây ? Không cảm thấy khó xử hay sao ?