Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng dị năng Ly Hồn này, nhưng mà vì Hứa Nhược Vân, có khó khăn hơn nữa tôi cũng không thể từ bỏ. Lúc trước Tiêu Nha Tử đã nói với tôi, sử dụng dị năng Ly Hồn này có nguy hiểm rất lớn, nếu như hồn phách rời khỏi thân thể sau 24h, thì sẽ tử vong vĩnh viễn, không có cách nào khôi phục được.
Mà tôi nghĩ tới tình trạng của Hứa Nhược Vân, thì hồn phách của nàng cũng đang ở trạng thái Ly Hồn! Nếu như tôi sớm đem hồn phách của nàng trở lại, thì nàng sẽ sống!
Bởi vì việc này quan trọng, nên tôi dặn Triệu Nhan Nghiên và các nàng. Cho dù như thế nào cũng không cho ai quấy rầy tôi, Triệu Nhan Nghiên không hỏi gì, lập tức gật đầu đáp ứng.
Tôi dựa theo phương pháp Tiêu Nha Tử giao cho tôi, một lát sau, tôi có cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, từ từ phiêu du trong không trung! Tôi cúi đầu nhìn xuống, thân thể tôi vẫn ngồi im, nhắm mắt.
Tôi vội vàng bay ra khỏi biệt thự của tôi. Giờ phút này đã là 11h50, nếu không tận dụng thời gian thì không còn kịp nữa! Tôi nhanh bay về địa điểm xảy ra, vì linh hồn người chết thường không được rời khỏi địa điểm chết 100m.
Lúc tôi tới nơi, thì một tên tiểu quỷ đang định kéo Hứa Nhược Vân đi
"Chờ một chút!"
Tôi vội vàng bay tới ngăn cản nói.
"Là ai, ai dám ngăn cản bổn sai dịch thi hành công vụ!"
Tiểu quỷ kia dùng vẻ mặt khó chịu xoay đầu lại, bỗng nhiên, vẻ mặt lập tức thay đổi, biến thành vẻ mặt tươi cười, nói
"Ai nha! Là Lưu ca... A không! Là Vương gia ư! Tại sao ngài lại rảnh rỗi tới nơi này?"
Tiểu quỷ kia thấy tôi là huynh đệ của Diêm vương, thì lập tức thay đổi vẻ mặt.
"Vương gia?"
Tôi nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, ngài là huynh đệ của Diêm vương, thì đương nhiên là vương gia rồi!"
Tiểu quỷ giải thích.
Trời ạ, hóa ra ở Diêm phủ tôi lại hoành tráng tới vậy, được lên làm cả Vương gia!
"Lưu Lỗi!"
Hứa Nhược Vân nhìn thấy tôi thì vui mừng kêu lên, nhưng mà khi nàng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng:
"Tại sao anh lại tới đây? Em không phải đã chết rồi hay sao? Chẳng lẽ anh cũng đã chết?"
"Ai nha, vị tiểu thư này sao cô lại nói vậy? cô đừng có nói như vậy! Vương gia phúc lớn mạng lớn làm sao có thể chết đây, mà cho dù người có muốn chết. Diêm vương gia cũng không cho người chết, cái miệng thối của cô lại dám nguyền rủa Vương gia. Ta sẽ nhổ lưỡi cô sau đó cho vào vạc dầu!"
Tiểu quỷ hung thần ác sát nói.
"A!"
Hứa Nhược Vân sợ hết hồn, thấy tiểu quỷ kia dữ tợn như vậy, thì kinh hoàng.
"Ách... Thật ra thì nàng là lão bà của ta, ta vì tìm nàng mới tới đây!"
Tôi gượng cười nói, tôi cố ý nói Hứa Nhược Vân là lão bà của tôi, như vậy thì tôi mới có lý do dễ dàng đem nàng rời đi.
"A? Hóa ra là Vương Phi a! Thật ngại quá, tiểu nhân không biết, Vương phi đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu nhân!"
Tiểu quỷ kia vừa nghe vậy thì sợ hết hồn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước mặt người này mình đắc tội không được, nghe nói hiện tại ở âm phủ trừ Diêm vương ra. Thì người chịu trách nhiệm quản lý là Tiêu Nha Tử, mà người này lại gọi hắn là sư thúc.
Hứa Nhược Vân nghe tôi nói như vậy, mặt không khỏi đỏ lên, nhưng mà trong lòng vô cùng ngọt ngào. Nàng cũng rất thông minh, thấy tình thế trước mắt cũng hiểu được…! Nhưng mà trong lòng nàng rất sung sướng, hiện tại thì hắn đã là lão công của mình rồi!
"Được rồi, ta dẫn nàng về nhà, ta còn muốn đi ngủ, ..ách!"
Tôi nhìn tên tiểu quỷ nói, mà Hứa Nhược Vân nghe thấy tôi nói như vậy, thì khuôn mặt đỏ lại càng đỏ hơn.
"Ách... chuyện này không có vấn đề gì, chỉ là Ngưu Đầu cùng Dã diện đại ca hỏi tới..."
Tiểu quỷ này do dự một chút nói.
"Cái này ngươi yên tâm, ngươi nói nàng là lão bà của ta, vậy là đủ rồi!"
Tôi nói:
"Mấy tên đầu trâu mặt ngựa kia sẽ không làm khó ngươi đâu, nếu có ngươi cứ nói là bằng hữu của ta!"
Tiểu quỷ này nghe vậy thì hớn hở! Đầu trâu mặt ngựa ở trước mặt người này còn phải khúm núm, nhưng mình lại là bằng hữu của người này, không chừng Diêm vương gia nhất thời cao hứng còn có thể thăng quan cho mình, nên hắn gật đầu với tôi, bay đi.
Về sau, hắn đúng là được thăng làm tiểu đội trưởng.
"Chuyện này…em không phải đã chết rồi hay sao, tại sao anh lại tới đây, mà hình như anh rất quen thuộc người kia?"
Hứa Nhược Vân cẩn thận hỏi.
"Ha hả, trên thế giới này chuyện kỳ quái thì rất nhiều, anh nói Diêm vương là lão ca của anh, em có tin không?"
Tôi cười nói.
"Tin!"
Hứa Nhược Vân nói.
"Tại sao?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Bởi vì tên tiểu quỷ kia rất sợ anh!"
Hứa Nhược Vân cũng cười nói, hồn nhiên quên mất rằng nàng đã chết.
"Được rồi, chuyện này sau khi trở về sẽ nói, nếu như quá thời gian, cả hai sẽ không sống được đâu!"
Tôi nói.
"Anh nói là em còn có thể sống lại!"
Hứa Nhược Vân kinh ngạc hỏi.
"Nếu không em cho rằng anh ngàn dặm xa xôi tới làm gì, hay là làm vợ chồng quỷ?"
Tôi kéo Hứa Nhược Vân bay về phía biệt thự.
"..."
Hứa Nhược Vân mặc dù trước khi chết đã nói rõ với tôi, nhưng mà vẫn có chút ngượng ngùng.
"Ha hả, tốt lắm, Tiểu Vân Vân, trước kia là lão công không đúng, bỏ qua nhé, sau này lão công bồi thường cho em!" Tôi nói.
Vừa nói, chúng tôi cùng nhau bay vào trong nhà, Hứa Nhược Vân kinh ngạc nhìn tôi với nàng đang ngồi im không nhúc nhích ở trên giường.
"Chúng ta..."
Hứa Nhược Vân hỏi.
"Chúng ta bây giờ đều đang tồn tại dưới hình thức hồn phách, phía dưới là thân thể của chúng ta, thân thể của em anh đã chữa trị xong rồi, lát nữa cứ làm theo lời anh nói là được!"
Tôi nói.